Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Edit: Tịnh Hảo

Đường về nhà thuận lợi.

Lúc hai mẹ con về đến nhà, phát hiện có một chiếc xe thể thao siêu cấp dừng ở cửa lớn, lúc Noãn Noãn vừa nhìn thấy xe liền vui vẻ.

Tối nay có thể náo nhiệt rồi.

Mở cửa lớn ra, sau khi đậu xe ổn định xong, Noãn Noãn chậm rãi xuống xe, đứng ở cửa biệt thự hắng giọng một cái.

Miệng to hít vào, dồn hết khí.

Quát to một tiếng, “Phong Tây…”

Giọng nói lớn dọa Thu Như giật mình, cuống quít bịt miệng nhỏ của cô.

“Tiểu tổ tông ơi gọi nhỏ giọng một chút, nhớ con là lady, nhớ kỹ mình là thục nữ, OK!”

OK, gật gật đầu, hiểu mình là thục nữ, đẩy tay của mẹ già ra, hung ác hít làn không khí mới mẻ vào miệng.

“Khụ khụ, mẹ của con lần tới dịu dàng một chút được không.”

Nhẹ một chút?

Giáo sư Thu hừ một tiếng vòng ra sau mở cóp xe khuân đồ ra ngoài.

“Không nhẹ thì con mới nhớ lâu, đối với con thì phải dùng bạo trị bạo.”

“Dì Như, Noãn Noãn chúng ta đã ngoan hơn nhiều rồi, nếu như là lúc trước còn có thể yên tĩnh như vậy sao, đúng không Noãn Noãn.”

“Phong Tây, cậu cút ngay cho tôi, thừa dịp loạn trả thù tôi sao, mau giúp một tay xách đồ vào, còn đứng đó le lưỡi nói chuyện, một lát tôi liền cầm dao chặt xuống.”

Hừ, Noãn Noãn nói xong giơ bàn tay ra hiệu chém giết, liếc anh ta một cái xoay người vào nhà.

Sắc mặt Thu Như không tốt lắm, đứa nhỏ kia cái gì cũng tốt chỉ là cực kỳ ngang tàng, ai cũng không sợ, bà thật sợ tính tình bướng bỉnh của con gái giống như con trâu sau này sẽ khiến cô phiền toái.

“Tiểu Tây à, con đừng để bụng nha đầu điên kia, nó lại mắc bệnh đấy, một lát dì Như thay con đánh nó.”

“Ha ha, bộ dạng của cô ấy con đã sớm quen rồi, dì Như đánh cô ấy thì miễn đi, con sợ con nhìn đau lòng.”

Khóe miệng Phong Tây nhếch lên, cười đến anh tuấn, gió nhẹ thoáng qua mái tóc nâu rơi trên trán anh ta, không có ai trông thấy vết thương mờ nhạt dưới đáy mắt anh ta.

“Con cùng các anh của nó cứ quen như vậy đi, nhìn xem nha đầu kia đã thành đức hạnh gì rồi…”

“Em gái chính là muốn anh trai nuông chiều, dì Như đừng để ý quá.”

Phong Tây cười nhạt nói.

Hôm nay ông nội Tinh vô cùng vui vẻ, cả ngày ở bộ đội, nhìn đã thấy phiền, vừa đúng hôm nay mấy đứa cháu đến thăm ông cùng ông đánh cờ thưởng thức trà, về sau loại thời điểm này đối với ông mà nói sẽ rất ít, rất ít rồi.

“Chiếu tướng—”

“Ôi, lại thua rồi, ông nội người nên nhường con ba bước, tối thiểu giúp con nếm được mùi vị thắng lợi.”

“Phong Tử, cậu có biết xấu hổ hay không, chỉ bằng trình độ thối của cậu cho dù ông nội có nhường 100 bước thì cậu cũng thua, đứng lên, tôi tới bồi ông nội một bàn.”

Đông Phương Nghiêm Hàn dùng mông đẩy Phong Trác ra, cuộn tay áo lên, có lòng tin mười phần uống một ngụm trà.

Con ngươi sâu thẳm hung ác của Phong Trác trợn mắt nhìn anh ta một cái, mũi xì khẽ, Đông Phương kia có chút tài năng gì anh và bất cứ người nào đều hiểu rõ, cứ chờ thua đến quần còn không còn anh ta liền không tự mãn nữa.

“An An, đi rót nước cho anh trai, anh muốn nước đá.”

Chuông điện thoại reo, Phong Trác cầm ly thủy tinh trong tay đưa cho Thiên An An, xoay người đi sang bên kia nhận điện thoại.

An An chậm chạp bưng ly nước đi ngang qua cửa liền nghe thấy Noãn Noãn tức giận mắng Phong Tây, lúc này trên mặt mới lộ ra nụ cười.

“An An, tớ đoán cậu sẽ tới.”

Chạy vào nhà, liếc ly thủy tinh trên tay cô ấy, lông mi cong lên, ôm chầm bờ vai của An An, dáng vẻ giống như nữ thổ phỉ đi vào phòng bếp.

Từ tầng cao nhất của tủ lạnh lấy ra chai nước suối ướp lạnh rót đầy vào ly nước, cầm lấy, nói với An An chờ cô một phút.

Nhấc chân đi ra ngoài.

Mới vừa cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa bị một người con gái hù chết, “Nhóc con, sao đi tới mà không phát ra tiếng động gì.”

“Phong tổng, nước đá của ngài đã xong, xin mời, dùng từ từ.”

Lớn tiếng gây sự giậm chân, “Thế này đã được chưa?”

Sự lạnh lẽo xuyên vào tim gan phèo phổi của anh ta, không kiềm được hà hơi một cái, “Ừ, không tệ, lần tới duy trì trạng thái này, đứng nghiêm.”

“Phong tổng, vì sao các người lại tới?”

Cô về nhà là thăm người thân, mấy người bọn họ đến đây xem náo nhiệt gì.

Khóe miệng Phong Trác cong lên d đ l q đ, bên trong nụ cười rất có thâm ý, ánh mắt quét nhìn cô một vòng, trong giọng nói trầm thấp phun ra một làn khí lạnh.

“Hai nguyên nhân, một là: đến thăm ông nội, hai là: thay chồng cậu đến thăm ông nội.”

Nói ngoa, đều không có ý tứ gì sao, tốn lời nói, cô cười đến tà tứ.

Nửa giây sau ném lại một câu.

“Hừ hừ, tùy cậu, đại tiểu tiện.”

Lướt qua người đàn ông bên cạnh.

Sững sờ, Phong Trác bị sặc mặt trắng không còn chút máu, trong lòng bị đâm một cái, sau một lúc lâu anh ta mới miễn cưỡng co giãn bộ mặt cứng ngắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui