Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Edit: Tịnh Hảo

“Ồ, Tiểu Noãn Noãn của chúng ta cao cấp quá nha, ngồi trên bàn cổ mà ông nội chúng ta thích nhất.”

Noãn Noãn chán ghét nâng mí mắt, đầu cũng không quay lại, hầm hừ tức giận nhíu mày, “Ai cần anh lo.”

Cái gì mà bàn cổ, là Chiến gia ôm cô ngồi lên, không liên quan đến cô.

Tính tình nha đầu này lớn lên trông thấy, Chiến Tả nhếch môi một tay đặt ở trong túi quần tay trái cầm túi tài liệu liền đi đến.

“Cô nhỏ lạnh lùng, biết cái bàn mà em đặt mông ngồi lên có giá trị bao nhiêu tiền không?”

Cúi đầu, tầm mắt rơi vào trên bàn, xem chừng niên đại rất lâu rồi, bị Chiến Tả nói một câu khiến cô suy nghĩ, thuận mồm hỏi một tiếng, “Bao nhiêu tiền?”

Kéo một cái ghế qua ngồi xuống, anh ta vươn ngón tay thon dài ra trước mặt Noãn Noãn, “Số này.”

Con ngươi Noãn Noãn theo động tác của anh ta đảo thành một vòng lớn nuốt nước miếng, “50 triệu.”

“Bingo, thật thông minh, chỉ một chút thôi mà cô nàng liền hiểu rõ.”

Chuyện này và thông minh dường như không liên quan lắm, má ơi, bàn dưới mông này có giá trị 50 triệu, trái tim nhỏ bé của cô rất thấp thỏm.

Đè Noãn Noãn muốn từ trên bàn nhảy xuống lại, Chiến gia lạnh lùng liếc Chiến Tả một cái, “Tra được rồi hả?”

“Anh nói này Tiểu Không Không không phải oán trách anh chứ, em còn không dùng tới GE của Đông Phương Nghiêm Hàn, chuyên gia làm một mình anh mệt mỏi là có ý gì?”

Buổi tối hai ngày trước, anh ta đang ngủ say bị người vô tình nào đó bắt ngồi dậy nói là cho anh ta trong vòng nửa tiếng phải xuất hiện.

Anh ta ở biệt thự ngoại thành chạy tới trung tâm thành phố ít nhất cũng mất nửa tiếng, lần đó anh ta đặc biệt thoải mái khi lần đầu đua xe bão tố, Aston Martin giống như tách khỏi sứt hút của Trái Đất, trong dòng xe cộ bay như con thoi, toàn bộ bốn bánh xe trong tích tắc đều muốn báo hỏng.

“Nói.”

Lời ít mà ý nhiều, vẻ mặt Chiến gia u ám, nói nhảm nhiều như vậy.

Chiến gia trăm năm mới lộ bộ dáng núi băng lớn đông chết người ta giết người không đền mạng, toét miệng, Chiến Tả mở nút cổ áo sơ mi ra.

“Em xem cái này trước một chút.”

Nói xong cầm tài liệu trên bàn đưa cho Chiến gia.

Giương mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái, từ trong túi tài liệu lấy ra một xấp hình, đáy mắt Chiến Vân Không tỏa ra một tia sắc bén lạnh rét.

Trong hình, người đàn ông giống Thành Nham Thâm như đúc và cục trưởng cục an ninh quốc gia Tiếu đi ra từ một căn phòng của Yên Vũ Hoa Đình, từ động tác kề vai sát cánh của hai người, hẳn là người quen.

“Điều tra bối cảnh của Trương Tiếu chưa?”

Ban đầu vào lúc Trương Tiếu nhậm chức, ông nội còn hỏi anh có ý kiến gì với người này không, Chiến Vân Không thật sự chưa từng xem trọng Trương Tiếu.

“Bối cảnh sạch sẽ còn sạch hơn cả tờ giấy trắng, cơ bản là đi làm rồi tan việc, không có sống về đêm, không có phụ nữ, con mẹ nó, tôi cũng hoài nghi anh ta có phải là gay không, mỗi lần nhìn đều gian tà khó chịu.”

Trước kia, lúc còn trong bộ đội đặc chủng Chiến Tả đã từng đánh thắng Trương Tiếu vài lần, lần đầu tiên gặp nhau, anh ta đã cảm thấy Trương Tiếu người này đáp lại khiêm tốn quá mức chán ghét.

Tò mò Noãn Noãn cũng ló đầu ra xem hình, hai gương mặt tuấn tú hai dáng vẻ, có một loại mỉm cười ăn ý.

“Trên người mỗi người trong bộ đội đặc chủng các anh không phải đều có hình xăm sao?”

Noãn Noãn vừa nói, hai người đàn ông này đều sững sờ.

Đây là quy định bất thành văn trong bộ đội đặc chủng, nhớ lúc đó chính là Chiến Tả kéo Chiến Vân Không đi xăm, nói là ngày nào đó nếu không cẩn thận chết trên chiến trường ít nhất còn lưu lại một ký hiệu gì đó để cho tổ chức có thể tìm được.

Cho nên từ đó về sau, xăm mình trở thành một loại đánh dấu độc nhất của bộ đội đặc chủng bọn họ.

“Anh nhớ hình xăm trên người Thành Nham Thâm là một con kỳ lân.”

Chiến Tả có chút hiểu ý của Noãn Noãn.

Cầm lấy tấm hình, mỗi tấm Noãn Noãn đều nhìn cẩn thận, trên mỗi tấm hình là một Thành Nham Thâm xa lạ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tuy anh ấy còn sống nhưng giống như đã chết.

Đúng lúc này.

“Bịch bịch bịch—” tấm thủy tinh chống đạn dày 21mm bị viên đạn đâm thủng, mục tiêu nhắm thẳng vào tấm hình trong tay Noãn Noãn.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, tấm hình trong nháy mắt biến thành tổ ong vò vẽ, Noãn Noãn sợ đến mức còn chưa hoàn hồn, cũng không thét chói tay lên, liền bị động tác nhanh nhẹn của Chiến Vân Không kéo qua ôm vào trong ngực, nhanh chóng lăn lộn trên mặt đất núp vào chân tường che khuất.

“Tôi chửi con mẹ nó chứ, người nào quá can đảm, dám ở trên đầu Thái Tuế nổ súng, lão tử xử con mẹ nó.”

Chiến Tả hùng hổ núp bên cạnh Noãn Noãn, còn thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát tình hình của địch.

Tầm mắt dời xuống phía dưới, Chiến Tả hì hì— vui vẻ, “Cô bé Noãn Noãn bình tĩnh giỏi ghê.”

Vì sao nói như vậy.

Chỉ thấy trong tay cô nàng Noãn còn gắt gao nắm tấm hình bị bắn thành tổ ong vò vẽ không buông tay.

Gương mặt bình tĩnh, muốn hù dọa cũng không được.

“Cẩn thận, xung quanh có súng bắn tỉa.”

Đôi mắt Chiến gia lạnh cực điểm, một tay bảo vệ Noãn Noãn một tay lấy điện thoại ra gọi đi.

“Thanh Dịch, cậu lập tức đi bảo vệ Đường Đóa, nói cho các anh em ở yên đợi lệnh, không có mệnh lệnh của tôi không được phép nổ súng.”

Mười phút đã qua, trong và ngoài nhà yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhìn chằm chằm tấm thủy tinh bị đạn xuyên qua, Noãn Noãn suy nghĩ, chỉ có mấy tấm hình trong tay bị hủy ngoài ra không có thành viên nào bị thương, xem ra mục tiêu của đối phương là món đồ trong tay cô.

Lông mày nhíu lại, theo bản năng, cô siết chặt lòng bàn tay.

“[email protected]#$%[email protected], đây không phải là đầu đạn xanh lam TB nghiên cứu mới nhất của tiến sĩ Lý sao, tên nào làm ra món hàng này, mấy ngày trước ông ta gọi điện thoại cho anh nói không sản xuất đưa ra thị trường.”

Nguy hiểm giải trừ, leo lên góc cửa sổ, Chiến Tả nhặt một viên đạn phát ra ánh lam còn dư lại hơi ấm lên cầm trong tay thưởng thức.

Mặc dù tiến sĩ Lý này yêu tiền như mạng, nhưng không phải là tiểu nhân, hay là đầu kia của ông ta có chút chuyện.

Đứng lên, mặt Chiến gia lạnh lùng vẫn nhìn ngoài cửa sổ đối diện, con ngươi đen sắc bén lạnh lẽo.

Người muốn giết anh trải rộng khắp thế giới, nhưng còn không có người dám trắng trợn ở trước mặt anh trực tiếp nổ súng, một giây kế tiếp, khóe miệng người đàn ông nâng lên thành nửa hình cung hoàn mỹ.

Trò chơi bắt đầu.

Buổi sáng hôm sau, 7 giờ.

“Cô nàng Noãn, thật không cần chị lái xe đi vào sao?”

Một chiếc Land Rover khiêm tốn dừng ở trước cổng trường Quốc lập Trung ương.

“Ôi, không cần, em không muốn làm nhân vật điển hình bị người ta ở sau lưng chỉ trỏ, cứ như vậy đi, em đi đây, chị dâu buổi tối gặp, bye bye.”

Vội vàng nhảy xuống xe cô bé Noãn liền chạy đi vào.

“Chao ôi— Nha đầu Noãn, sao không nói bye bye với anh.”

Từ cửa sổ thò đầu ra, Chiến Tả kêu la, dù gì cũng là người ta lái xe đưa cô tới, đúng là vật nhỏ ăn cháo đá bát.

Hô—, Đường Đóa ngồi ở phía sau đưa tay níu cổ áo của người đàn ông, dùng sức kéo nửa thân thể ở bên ngoài của anh ta trở lại phía sau.

“Mau lái xe, nửa tiếng sau tôi có một cuộc họp hội đồng quản trị, nếu vì cậu muốn xem chân của cô bé mà đến muộn tôi lập tức cầm dao chém, cậu tin không hả?”

Uy hiếp rất tốt, Chiến Tả dừng lại nhìn Đường Đóa nhàn nhã đeo mắt kính dựa vào ghế xe chợp mắt.

Tiếng súng tối qua làm cô sợ đến cả đêm không ngủ được, quả nhiên rời khỏi vòng ôm của người đàn ông chết tiệt kia hằng đêm đều rơi vào trạng thái mất ngủ.

Hừ, cô còn không tin, rời khỏi anh ta cô sống vô cùng tốt.

Khóe mắt Chiến Tả nâng lên nhìn vào kính chiến hậu, người phụ nữ của Chiến gia ai cũng văn võ song toàn, xinh đẹp phóng khoáng trí tuệ.

Một Thái hậu nương nương đáng yêu, một người thông minh có thể làm dâu cả nhà họ Chiến, hiện tại lại thêm một cô em gái dã man can đảm.

Ba người phụ nữ sẽ thành một cái chợ, cuộc sống sau này không nghĩ cũng biết được, ha ha, chính là tình cảnh gà bay chó sủa…

Sau khi thuận lợi đưa Đường tổng tới, Land Rover lắc lư lộc cộc về nhà cổ.

Ngoài phố nhỏ, một chiếc xe màu trắng chạy băng băng khiến Chiến Tả chú ý, nhất thời gương mặt co rút, thật sự nghĩ cái gì tới cái đó liền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui