Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Bên trong phòng khách.

Thái hậu Chiến bận rộn từ trong ra ngoài, sai khiến tài xế chuyển đồ mà bà mới mua vào, đồ đạc quá nhiều chất đầy ở ngoài cửa, Chiến Tả vào cũng không được mà đi cũng không xong.

“Tiểu Chiến Tả!”

Mẹ ơi, lại nữa rồi, chỉ cần Thái hậu Chiến gọi anh ta là Tiểu Chiến Tả thì chính xác không có việc gì tốt.

Đưa lưng về phía phòng khách, anh ta hít sâu, nhắc nhở mình phải cười sáng lạn đến mức động lòng người.

“Dạ, Thái hậu đại nhân, gần đây không gặp lại nhớ con muốn chết rồi, con tới ôm yêu thương một cái.”

Xoay người, Chiến Tả bày ra bộ dáng tươi cười đầy nhiệt tình, mở cánh tay thon dài ra nghênh đón, ôm lấy Mộ Thanh Nhi cũng không buông tay.

“Con nghé con, phát bệnh gì rồi, tránh ra.”

Xuất ra một chiêu, Mộ Thanh Nhi nắm thành quyền, bịch một tiếng, đập lên xương sườn của Chiến Tả, sức lực nặng khiến cho tài xế lão Tạ cũng nghe thấy, thay anh ta đau đến nhếch mép.

Buồn bực hừ hừ, ôm xương sườn ngồi trên đất nghiến răng chịu đựng xoa, “Thái hậu đại nhân, con đâu đắc tội với ngài sao lại xuất chiêu nhẫn tâm mạnh mẽ như vậy, con đây mới đưa con dâu lớn nhỏ của ngài đi làm đi học, trở về đến cả nước bọt cũng uống, cuối cùng lại có kết quả bị trọng thương, con không cam lòng, con oán hận.”

“Đừng có ồn ào.”

Mộ Thanh Nhi quát lạnh một tiếng: “Uống nước gì mà quái lạ không có mùi vị gì hết, đợi buổi tối dì nấu canh nhiều bổ dưỡng cho con, để khen thưởng công nhân gương mẫu của nhà chúng ta.”

Đôi tay của Mộ Thanh Nhi được chăm sóc vô cùng tốt, nhéo gương mặt tuấn tú của Chiến Tả một cái.

“Tối nay dì không đi sao?”

Chiến Tả đứng lên nhận lấy một cái hộp màu hồng trong tay Mộ Thanh Nhi, trong lúc vô tình cúi đầu liếc một cái.

“Nguyên nhân là sinh lòng, tùy ỳ hành động…” áo mưa an toàn XXX.

Cái này nhìn quá vượt trội, cả kinh, tròng mắt của anh ta khẽ run rẩy, trên gò mà có hai đóa hồng hồng nở rộ, cổ họng khô hanh nuốt nước miếng, thiếu chút nữa buông tay muốn ném thứ màu hồng này ra.

Trán lấm tấm mồ hôi, một hộp áo mưa an toàn lớn như vậy, dùng đến năm sau cũng chưa hết, điều kiện là mỗi tối đều phải dùng, này đặc biệt tốn nhiều sức.

“Có đem cái này đi không Chiến tổng?”

Mộ Thanh Nhi cười như tên trộm, tiếp đó để mấy viên kẹo lớn nhỏ không đều vào trong hộp trên tay Chiến Tả.

Khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, khoát tay lia lịa, “Ha ha, cái đó… dì liền miễn đi, quá bận không có thời gian làm công việc vận động, những thứ này đưa cho Vân Không Noãn Noãn dùng, người trẻ tuổi mà, sức lửa mạnh, công lực lớn.”

“Ha ha, đùa thôi, dì chuẩn bị cho ba người các con mỗi người một phần, ông nội và dì không thể lúc nào cũng năn nỉ ôm cháu từ mấy đứa cháu, chỉ mong các con có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống là tốt rồi.”

Ôi, Thái hậu nói việc này ngắn gọn súc tích, bên ngoài thì không thúc giục ôm cháu, lại mua nhiều áo mưa làm quà tặng, thực ra trong lòng gấp như lửa đốt giống như trên mặt có thêm vài nếp nhăn, đặc biệt ảnh hưởng đến tâm tình của bà.

Mộ Thanh Nhi ngồi trên mặt đất lật tới lật lui, trong miệng còn lầm bầm, “Ủa, đi đâu rồi, rõ ràng mới vừa rồi để ở đây mà…”

Chiến Tả giống như một bức tượng điêu khắc đứng tại nơi đó, mắt nhìn cơ thể Mộ Thanh Nhi chuyển động. Không biết Thái hậu đại nhân tìm đồ vật gì, có tăng lực hơn vừa rồi không, anh ta mong chờ…

Một lúc sau, ba túi to màu đen, trắng, tím xếp ngay ngắn.

“Đóa Đóa trưởng thành quyến rũ mặc màu đen, Noãn Noãn trẻ tuổi dễ thương mặc màu trắng, còn người đó… tuyệt sắc lạnh lùng mặc màu tím!”

“Người đó là ai?”

Chiến Tả mê mang. Từ trước tới giờ giữ mình trong sạch, bên cạnh anh ta không hề có phụ nữ, dừng lại, không đúng, chẳng lẽ…

“Thôi đi, cố giả bộ, cũng không biết thằng nhóc nào không bằng cầm thú nhốt con gái nhà người ta ở trong biệt thự bảy ngày bảy đêm, ai biết con ở trong làm chuyện phạm pháp gì với người ta rồi…”

Thái hậu Chiến tùy ý nói một câu, Chiến Tả muốn phun máu, chuyện này mà dì ấy cũng biết sao.

Kinh ngạc nghi ngờ nhìn chằm chằm Mộ Thanh Nhi, khóe môi nâng lên đến gần bà thấp giọng, “Thái hậu nương nương, người xem người đó có thể làm cháu dâu được không?”

Nhìn vẻ mặt đắc chí của anh ta, Thái hậu Chiến tức giận liếc xéo anh ta một cái, “Nói nhảm, dì không hài lòng còn có thể mua quà tặng cho An An sao, đầu óc chứa đầy bã đậu, con đần chết đi được.”

Chiến Tả ngẩn ra, chuyện gì cũng không gạt được Thái hậu nương nương, lúc nhỏ ba người anh em bọn họ liền bắt đầu điều tra ai là tai mắt của Mộ Thanh Nhi. Kết quả, vài chục năm trôi qua rồi, tai mắt vẫn bình an như cũ, bọn họ chính là ngày mưa dầm.

“Nhanh lên một chút, đặt những thứ này vào trong xe của con đi, buổi trưa dì tính rồi, con theo giúp dì ra ngoài bến cảng chọn hai con cá, buổi tối dì muốn thể hiện tài năng thật tốt cho hai đứa con dâu, à đúng rồi, An An có thể tới hay không?”

“Không tới được!” Hoàn toàn từ chối, hiện tại quan hệ của hai người hạ đến điểm đóng băng, hành hạ anh ta đến điên rồi.

Cầm ví da lên, Mộ Thanh Nhi kéo cánh tay Chiến Tả đi ra ngoài, “Chuyện đó, tâm tư của con dì đã sớm nhìn thấu được, nhưng mà, lạnh lùng cũng là một loại tính tình ngang ngược của trẻ con, mấu chốt của vấn đề này cuối cùng vẫn phải xem sự lựa chọn của An An, nếu không thì dì làm quân sư tình yêu cho con, chỉ ra điểm sai lầm cho con…”

Mùa thu, sau giữa trưa, ngàn dặm không có bóng mây, một mảnh xanh thẳm.

Cơm nước xong, Noãn Noãn ngồi dưới bóng cây, uống coca ướp lạnh mà Thạch Đầu mới đưa cho cô.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi trải qua buổi tối kinh hồn hôm đó, sáng nay cô tỉnh dậy sảng khoái tinh thần, sáng sớm tự mặc xong quân phục nhảy nhót như chim đi xuống lầu.

Chiến gia mặc quân trang đang ngồi ở phòng khách xem tờ báo quân sự buổi sáng, hơi thở tàn khốc chết người rồi.

Một hình ảnh phút chốc xẹt qua ngay trước mặt, tròng mắt đen nhìn anh lạnh lùng ngoắc tay.

Choáng, Chiến gia lại chuyện gì đây, mình chủ động thức sớm chủ động muốn tham gia huấn luyện không có trong phạm vi sai lầm.

“Báo cáo, xin thủ trưởng chỉ thị!”

Lùi lại mấy bước, đứng nghiêm ngay ngắn, động tác gọn gàng, trong lòng Cổ Thanh Dạ thầm khen đẹp, anh ta là người dạy Noãn Noãn thật cho anh ta thêm thể diện.

Noãn Noãn liếc trộm gương mặt tuấn tú của mỹ nam. Tạm được, tâm tình nhìn qua coi như tươi đẹp.

“Muốn trở về trường học?”

Bệnh còn chưa hết hẳn liền bắt đầu mọc gai, làm sao lại có sức sống như vậy, là tất cả đứa bé mười tám tuổi nào cũng vậy? Cả ngày giống như ăn trúng thuốc lắc.

“Báo cáo thủ trưởng, phải.”

Cô chưa từng có khát vọng trở lại trường học như lúc này, cô muốn tự do.

Thời tiết tốt, vợ ngoan tự nhiên làm cho tâm tình của thủ trưởng tốt, người đàn ông yên lặng hồi lâu, không có trả lời rõ ràng.

Nhưng, trên đời không có cơm trưa miễn phí, phải trả giá bằng một nụ hôn lộn xộn đúng chuẩn chào buổi sáng, mang theo hơi ấm nóng hừng hực.

Cứ như vậy, giờ phút này cô tức giận vô cớ ngồi dưới cây đại thụ che mát.

Chống cằm, chân đá cục đá, mắt đẹp chẳng có mục đích nhìn sang sân huấn luyện.

Hả?

Một nhóm người phía trước đang làm gì vậy?

Chỉ thấy, phía trước cách cô không tới 100 mét, càng ngày càng nhiều người di chuyển về phía đó, có mấy người khoa tay múa chân, động tác giống như là… dáng vẻ đang đánh nhau.

Nhẹ nhíu mày, ánh lạnh chợt hiện ra, chí khí chính nghĩa nhất thời máu tuôn trên trán, mẹ nó, ban ngày ban mặt dám lộ quả đấm ra, không xứng đáng toàn thân mặc quân phục.

Tiểu Noãn, nổi giận, thoải mái sải bước chạy tới phía bên kia.

“Bạch Diệu, con mẹ nó, tôi nhịn cô lâu rồi, cô chết đi tiện nhân.”

Dứt lời, nữ sinh tóc dài giương tay lên, bốp, một bạt tay nặng nề rơi lên mặt Bạch Diệu.

‘A—’

Tất cả mọi người im lặng, lúc này không ai dám can thiệp vào, phải biết rằng chọc đại tiểu thư Tô ngày mai e là sẽ không thấy được ông mặt trời.

Trên mặt trắng nõn hiện năm ngón tay càng ngày càng thấy rõ, thật giống như một đóa hoa nhuộm màu đỏ thắm, nổi bật lên khiến Bạch Diệu càng thêm khổ sở động lòng người.

Một tát này xuống tay quá ác, đánh cho đầu cô ấy choáng váng hoa mắt, chân lảo đảo một cái, khóe miệng tràn ra màu đỏ thắm, nhưng cô ấy không có bất kỳ đáp trả gì, lạnh nhạt đứng lặng giữa đám người như một đóa hoa bách hợp cao ngạo.

Gái điếm thúi, giả bộ thanh cao cái gì, nhìn bộ dáng quyến rũ thanh cao của cô ấy. Tô Thanh càng nhìn càng tức, đôi tay càng ngứa ngáy, ánh mắt ác độc sắc bén nâng tay cao lên, cái tát thứ hai lại hạ xuống—.

Không ngờ, cổ tay lại bị người khác tóm chặt.

“Đại tiểu thư Tô, tôi nói không sai biệt lắm, nhiều người như vậy cũng không ngại mình xấu xí.”

Bước chân Noãn Noãn tự nhiên giống như người trong giang hồ, cầm nửa lon coca, buông lỏng cổ tay Tô Thanh ra.

Hơi ngừng lại, sắc mặt Tô Thanh đen không cách nào hình dung được.

Tô Thanh, thiên kim của Tô Thị, cũng là bạn hồi mẫu giáo của Noãn Noãn, tiểu học, cấp hai, cấp ba rồi sau đó đến đại học.

Từ lúc học nhà trẻ đến giờ có lưu truyền một câu nói: Đã sinh ra Tô sao còn sinh ra Tinh.

Thật ra thì Tô Thanh là một thiết kế thiên tài, chỉ là cũng phải xem so với ai, so với người bình thường thì là thiên tài, nhưng so với Noãn Noãn cũng chỉ là một người bình thường.

Tinh Tiểu Noãn sinh ra chính là thiên địch của Tô Thanh, cho nên kẻ địch gặp nhau tất nhiên… hết sức đỏ mắt.

“Ôi, muốn làm việc nghĩa sao, cậu… vẫn nên về nhà uống nhiều sữa một chút rồi trở ra thôi.”

Tô Thanh xì khẽ thờ ơ từ trên cao liếc nhìn Noãn Noãn, phải nói muốn so về độ đầy đặn thì Noãn Noãn bị lép vế.

Xung quanh, các bạn học nam nữ xem náo nhiệt có người nhịn không được, thổi phù một tiếng phun ra ngoài. 

Lại dùng thân thể để đả kích sao, chiêu này khi còn bé chơi chán, nhưng mà Noãn Noãn thực sự không có ngực sao?

Trả lời: Thực sự không công bằng, đầy một nắm tay tiêu chuẩn quốc tế chứng thực ISO9002 hình giọt nước, lại còn đẹp.

Chỉ là so với đôi sữa bò này của Tô Thanh, thì thể tích Tô Thanh lớn hơn.

Nhíu mày, cười tà, quyến rũ đến cực điểm, “Hừ, ngực của tôi bằng phằng nhưng tôi kiêu hãnh, tôi vì quốc gia tiết kiệm, Tô ngực to cậu mở miệng đầu tiên đã có thể trách tôi rồi.”

Tô ngực to?

Toàn thể người vây xem cả người run rẩy, gương mặt rạn nứt thành một đường dài, Bạch Diệu một bên cắn chặt môi buộc mình không cười thành tiếng.

Tiểu Noãn rất có năng lực, Tô Thanh rất lúng túng, buồn bực chưa?

Mẹ nó, cực kỳ buồn bực lại còn rất ấm ức.

Từ trước đến nay, hai ngọn núi là sự kiêu ngạo của cô ta, cô ta cho là mình phá vỡ được bùa chú ngực to não nhỏ, kết quả thật không có chuyện như vậy.

Là cô ta suy nghĩ nhiều.

“Tinh Tiểu Noãn… Cậu tốt nhất cách xa một chút cho tôi, đây không phải chuyện của cậu, nếu không đi tôi liền đánh nhau với cậu.”

Tô Thanh kiêu ngạo rất có lý, phía sau cô ta là bốn người đàn ông mặc quần áo thường ngày luôn đứng đó, dáng người khôi ngô cường tráng không thua gì huấn luyện viên Cổ Thanh Dạ của bọn họ.

Ngoài trợ giúp, đầu óc Noãn Noãn nhanh chóng hoạt động, bốn người cường tráng đánh cô gái yếu đuối thiệt thòi là cô, Tô Thanh đầu óc heo kia cũng có thể nghĩ ra.

Nhướng mày lên, trong giọng nói của Tiểu Noãn mang theo vài phần tức giận, “Tô ngực to, tôi cảnh cáo cậu đừng có ngu xuẩn.”

To Thanh khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Cậu xuất hiện tại nơi này mới là ngu xuẩn nhất, như thế nào lại chịu đánh cùng tiện nữ! Được, tôi giúp đỡ cậu.”

Nói xong, lui về phía sau hai bước núp sau lưng bốn người đàn ông.

Mẹ nó, trận thế thật lớn, con ngươi đen láy nhìn địa thế xung quanh, thầm nghĩ không tốt lắm, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, sau lưng cô và Bạch Diệu là phòng tắm, cách khu nghỉ ngơi của huấn luyện viên quân sự rất xa.

Lại nhìn, trong đám người xem náo nhiệt này, đều là dạng người nhát gan vô dụng, càng không thể có anh hùng dám đứng ra trổ tài rồi.

Làm sao đây, chờ bị đánh? Tuyệt đối được, chạy? Biện pháp tốt, nhưng cô vừa cúi đầu liếc mắt một cái, ôi, cô muốn khóc, Bạch Diệu để chân trần đứng trên nền xi măng, ý nghĩ bỏ chạy trong nháy mắt đã bốc hơi khỏi xã hội loài người.

“Cậu là con gái của Bạch Khải Sơn? What’s your name?”

Noãn Noãn lui về phía sau đứng bên cạnh Bạch Diệu, hiện trường im lặng.

Tim cũng lớn đấy, lửa cháy đến nơi còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm.

Nhếch môi, cô ấy cười cực kỳ xinh đẹp, “Bạch Diệu.”

Cô ấy biết Noãn Noãn nhưng Noãn Noãn không biết cô ấy, nghĩ một cô gái đáng yêu lại đặc biệt như cô lúc nào cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

“Tên rất hay, cô bạn Bạch sao không mang giày vậy, cậu như vậy không thể trợ giúp chúng ta chạy trốn.”

Noãn Noãn từng bước lui về phía sau, bốn người đàn ông liền từng bước tiến lên phía trước.

Từng bước ép sát, cô nàng Noãn không vui rồi.

“Mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, tiểu tiện nhân kia rất mưu ma chước quỷ, đừng để cô ta chạy trốn.”

Tô Thanh thấp giọng nhắc nhở bọn họ, cô ta vốn định hôm nay chỉnh đốn Bạch Diệu một chút, không nghĩ nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim— kẻ thù lớn của cô ta, vậy thì vừa đúng hôm nay một muỗng xào trừng trị toàn bộ.

Cô ta không sợ bối cảnh của Noãn Noãn, bởi vì bối cảnh của cô ta còn tốt hơn.

Bầu không khí ngưng lại, yên lặng, tay nhỏ bé của Noãn Noãn kéo chặt tay của Bạch Diệu, chỉ chỉ cọ xát về hướng bên trái phía sau.

“Tô ngực to, cô nàng Bạch nhà người ta và cậu có chuyện gì, nói nghe một chút đi.”

Lảm nhảm có được hay không, phân tán lực chú ý, tìm đúng thời cơ bỏ chạy.

Sáng nay vừa ra đến trước cửa, Chiến gia dán sát bên tai cô nói một câu chợt làm gai óc cô, “Huấn luyện tàn khốc dưới ánh mặt trời.”

Xong rồi, hôm nay coi như là trọng thương rồi, chết chắc, hơn 8000 đồng bào học sinh ngàn vạn lần đừng hận tôi.

Tôi dám làm việc nghĩa là một chuyện tốt.

“Bạch Diệu này là một con hồ ly hay quyến rũ đàn ông của tôi, móng heo của người này lúc nào cũng theo tôi tranh giành, hôm nay tôi phải thay trời trừ hại.”

Lúc Tô Thanh đang nói chuyện giọng nói cũng run lên, có thể thấy cô ta thật hận đến tận xương tủy.

“Mẹ nó, bắt hai đại mỹ nữ làm yêu ma quỷ quái, lại còn thay trời trừ hại, trứng thối, đừng cho là tôi không dám đánh cậu, cậu liền không biết tôi văn võ song toàn.”

Đang nói, khóe mắt Noãn Noãn trao đổi ánh mắt với Bạch Diệu, vẻ mặt mang theo nụ cười dễ thương, nhìn chăm chú bốn người đàn ông đen bóng khuôn mặt ửng đỏ, có đôi khi, mỹ nhân kế rất có tác dụng.

“Nhìn kìa, bên kia có một cô gái xinh đẹp không mặc quần.”

Noãn Noãn đột nhiên hô to một tiếng, tay và đầu nhanh chóng xoay về phía bên phải.

Phản xạ có điều kiện, thật là mê người, theo động tác của Noãn Noãn mọi người đồng thời nhìn về phía bên phải.

“… Không mặc quần đâu?”

Cơ hội tốt, hiện tại không chạy thì đợi đến bao giờ.

Bước nhanh, tăng tốc, thừa dịp lỗ hổng của mọi người, lôi kéo Bạch Diệu tiến lên 100 mét chạy vội ra ngoài, chạy chạy chạy, chỉ cần chạy ra khỏi rừng cây, bọn họ sẽ được cứu.

“Nhường đường nhường đường, nhanh nhanh nhanh, đừng cản đường, sinh mạng quan trọng.” Tiểu Noãn vừa chạy vừa kêu gào. Sơ tán đám người.

Nhưng mà, họ liều mạng chạy có người còn nhanh hơn bọn họ.

Không thấy người không mặc quần đâu thì không sao cả, nếu để cho hai con nhóc chạy mất thì một ngàn vạn liền đổ ra sông.

Muốn chạy, bốn người đàn ông phát hiện bị lừa gạt, lập tức quay đầu đuổi theo.

Bốn người chia làm hai nhóm, tập kích trước sau.

“Tiểu tiện nhân, cô còn dám phân thân.” Tô Thanh lúc này cũng đuổi theo, người từ phía sau Noãn Noãn đánh bất ngờ, bất ngờ đẩy Noãn Noãn trở tay không kịp dienndannleequydonn.

Đôi tay đau xót, đất cát chà xát vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Không tồi cánh tay chống được thân thể, đầu gối không chạm đất.

Tô Thanh ra tay rồi! Tiểu Noãn lửa nóng vọt lên thiêu cháy.

Bạch Diệu thấy thế lập tức nâng Noãn Noãn dậy, “Noãn Noãn không sao chứ?” Dưới tình thế cấp bách cô ấy chợt thốt lên.

Noãn Noãn ngẩn ra, cô nàng Bạch biết cô, xắn tay áo lên cô nhất định phải giúp cho trót.

“Tổ cha tiên sư nhà cậu, Tô ngực to.”

Noãn Noãn nhảy dựng lên, như ngọn gió mạnh mẽ xoay người, bốp— chính là một cái tát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui