Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Edit: Tịnh Hảo

Một thân Tây phục màu đen, áo sơ mi sọc cổ áo mở, khí phách cao lớn mạnh mẽ chảy theo hơi thở ngỗ ngược, điêu khắc ngũ quan anh tuấn lộ ra vẻ yêu tà, đáy mắt âm trầm nhiễm tầng sương lạnh đỏ sậm.

Sao anh cũng tới đây, cuộc náo nhiệt này, núp sau lưng Phong Tây, có thể tránh được lúc nào thì tránh.

“Ôi, đây không phải là thủ trưởng Chiến sao, trùng hợp như thế tới đón bà xã.”

Trương Tiếu lập tức giảng hòa, mỉm cười.

Lúc ánh mắt dời xuống Trần Mặc ngã trên đất, khóe môi Chiến gia nâng lên, đến gần bọn họ cố ý giẫm nát cánh tay của Trần Mặc, tiếng xương nứt thanh thúy vang dội cả hành lang lầu hai. Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, Trần Mặc nhất thời muốn chết rồi.

“Cảm ơn Cố tiên sinh ra tay, bà xã nhỏ của Chiến mỗ có phần không hiểu chuyện xin tha thứ.”

Cố tiên sinh?

Noãn Noãn nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Thủ trưởng Chiến khách khí, Cố Trì cũng là một cái nhấc tay thôi, chẳng qua tôi rất bội phục sự dũng cảm gan dạ và trí khôn của phu nhân Chiến, dù sao người con gái dám ném loạn lựu đạn thật không có mấy người.”

Mẹ nó, tố cáo đúng không, cổ cô nàng Noãn rụt lại đem mặt giấu sâu hơn.

Chết chắc chết chắc.

Tầm mắt trên không trung giao nhau, hồi lâu—

Chiến gia cười nhạt không nói, ôm mỹ nhân vào ngực, rời đi giống như một cơn gió.

Hummer một đường chạy như bay.

Xe còn chưa dừng hẳn, gia nào đó, tức giận trút vào đầu kéo cô nàng lên phòng sách lầu hai.

“Lấy lựu đạn ở đâu?”

Ôm cô ngồi trên bàn, hai cánh tay kìm chặt hai bên thân thể Noãn Noãn, trong con ngươi hàm chứa hắc ám khủng bố làm người ta sợ hãi, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

“Ách— nhặt được.”

“Nhặt ở đâu?”

Anh không nhớ nơi này có bỏ qua loại đồ vật này.

Nha đầu lục lòi tìm ra lựu đạn ở đâu.

“Phía dưới bàn đọc sách.”

Đưa tay sợ sệt chỉ chỉ xuống phía dưới.

“Sao? Bản thảo viết xong chưa?”

Đổi đề tài là một chuyện tốt, cô nàng vui vẻ.

“Viết xong rồi.” Thẳng thắn trả lời.

Con ngươi sắc bén khép hờ, nhìn bộ dạng vui mừng của cô nhóc, tâm tình gia dần dần sau cơn mưa trời lại sáng.

“Đầu óc bã đậu, sao em không ngu ngốc chết đi, nếu như đó là quả thật thì làm thế nào!”

Trên đường đến Liệt Diễm, trong điện thoại nghe cô nàng Noãn ném bom bùng nổ, gia thiếu chút nữa muốn hộc máu.

“Ha ha, không có chuyện gì lúc em nhặt được liền phát hiện, thực ra đó là một bật lửa mô phỏng theo lựu đạn, hù dọa con nghé Trần Tam ẻo lả một phen.”

“Anh cho phép em cười sao?”

“Két…”

Gì chứ, quyền lợi cười của cô nàng cũng bị tước đoạt? “Không thể cười sao?”

Gây rối còn lý luận, lông mày Chiến gia nhíu chặt, “Da cứng rồi hả?”

Lạnh rét đến thấu xương, trái tim cũng đông lạnh đến nứt rồi, ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn roi da dính nước lạnh.

“Cảnh cáo anh không cho một giây biến thành dã thú, cô nương yếu ớt lắm.” Thân thể lùi về phía sau, cô phòng bị nhìn chằm chằm.

Người đàn ông cười tà tỏa ra hơi thở dã man hấp dẫn, “Phục vụ gia sảng khoái, gia có thể suy xét khai ân tha cho em một cái mạng.”

Trợn mắt, khuôn mặt ửng đỏ, “Không biết xấu hổ.”

“Cô nương suy nghĩ nhiều rồi, nếu như em muốn… gia không ngại hiến thân…”

“Không muốn, cái gì em cũng không muốn.”

Diêm Vương tà ác, cầm thú khó chịu, cô nàng muốn trả thù mười năm không muộn, trước tiên nhớ kỹ món nợ này.

Mất mác chợt lóe rồi biến mất dưới đáy mắt, Chiến Vân Không nhún vai, trán cụng trán Noãn Noãn, chóp mũi cưng chìu cọ mũi cô, giọng nói lại nhu hòa rất nhiều.

“Một tiếng sau, mẹ chúng ta lái xe tới đón em.”

“Đi đâu? Đi làm gì?”

“Đến chỗ em sẽ biết, hiện tại xoa bả vai đấm bóp chân cho gia.”

Ở phía sau lưng người đàn ông lè lưỡi một cái, miễn cưỡng đi tới phía sau anh bắt đầu công việc xoa bóp của cô nàng.

“Anh ta tên là Cố Trì.”

Chiến gia trầm mặc chợt nói ra một câu.

“Ừ.”

Cô nàng không có quá nhiều phản ứng chỉ nói ‘ừ’ ngoài dự đoán của Chiến Vân Không.

“Không muốn biết anh ta đang làm gì?”

Khẽ nhíu mày, “Uhm… Thoải mái… Bảo bối dùng sức chút nữa.”

Âm thanh người đàn d đ l q đ ông rên rỉ vang vọng ở trong phòng nháy mắt nhen nhóm kíp nổ mập mờ.

Quan Lê Hiên và Vương Linh đứng ở trước cửa bước chân dừng lại không hẹn mà cùng dán lỗ tai lên trên cửa.

“Làm gì.”

Nói thật Noãn Noãn không có hứng thú biết anh ta đang làm gì, chỉ là thuận theo  vấn đề của Chiến gia mà hỏi một chút.

“Uhm… Nhóc con sâu một chút.. Uhm…”

Vương Linh nhanh nhẹn, bịt chặt im miệng, nháy mắt với Quan thiếu phía đối diện, ý nói là, bên trong đang bận chúng ta nên đi hay tiếp tục nghe…

“Thương nhân.”

“Bán gì?”

“Bán báo.”

“… Ông chủ sạp bán báo?”

“Tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thiên Vũ.”

“Em nhớ trước kia là một ông già nắm quyền mà.”

“Khoảng thời gian trước chết rồi, một tập đoàn vốn nước ngoài thu mua Thiên Vũ rồi.”

Chân mày Noãn Noãn căng thẳng, mờ mờ ảo ảo trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không nói ra được chỗ nào không đúng.

Mà nguy hiểm cũng đang từ từ đến gần.

Bầu trời xanh biếc và đám mây trắng hòa vào nhau, ánh mặt trời xuyên thấu qua từ đám mây.

Đứng ở lễ đài nhìn xuống dưới, từng bộ quân phục màu xanh từng hàng tư thế quân đội thẳng tắp kiên cường, ba mươi ngày huấn luyện địa ngục, mỗi người đều thay da đổi thịt với diện mạo hoàn toàn mới cùng mọi người đợi kiểm duyệt.

Trong lòng nhảy thình thịch không ngừng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Rất hồi hộp!”

Chiến gia ở một bên nhìn cô rất lâu, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo không biến hóa chút nào, toàn thân là bộ quân phục tác chiến ngụy trang ăn mặc vô cùng đẹp trai, hơi thở ngang ngược rắn rỏi tràn ngập trong không khí.

“Khẩn trương?”

Khịt khịt lỗ mũi, ừ một tiếng. Lại lắc đầu.

Cũng không phải là khẩn trương chỉ là có chút chán ốm, buổi tối ngày hôm qua suốt một đêm làm việc nhà nông xương sống mệt mỏi thắt lưng muốn gãy chỗ nào cũng đau, buổi sáng còn chưa ngủ đủ liền bị một tên con trai bắt ra khỏi chăn đánh răng rửa mặt đều do Chiến gia làm hộ, bị kẹp ở trong nách xuống lầu liền ăn một miếng bánh bao lại bị nhét vào Hummer, cuối cùng liền đứng ở nơi này.

Nhẹ thở, Chiến gia thuận tay kéo cô vào trong khủy tay, “Nhóc con, lên tinh thần một chút, em tuyệt đối có tư cách đứng ở chỗ này đại diện trên vạn học sinh diễn thuyết.

Khóe miệng kéo kéo, d i e n d a n l e q u y d o n cô nàng cười như kẻ trộm.

Khẽ hôn lên cánh môi lạnh lẽo của cô, gia càng muốn thêm…

Phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ.

Trên bàn làm việc màu đen sắp xếp một chồng tài liệu và một tấm hình.

Trên ảnh chụp là nụ cười như hoa bách hợp, khuôn mặt thanh tú đáng yêu như búp bê không phải cô nàng Noãn thì là người nào.

“Tài liệu chỉ có bao nhiêu?” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo mang theo sự bất mãn.

Mặt thư ký Tiếu cũng ngượng ngùng, “Ách— Cố tổng, tài liệu của Tinh Tiểu Noãn là hệ thống mã hóa trước mắt chỉ có thể tra ra được những thứ này.”

Mặt Cố Trì trầm xuống khoát tay áo về phía sau, lúc này phòng làm việc chỉ có một mình anh ta, xuyên thấu qua mây mù nhìn mảnh đất trước mặt này.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ta tới Cổ Thành, nhưng có một vài đồ vật nhìn quen thuộc như vậy, giống như từng đoạn ngắn chồng lên nhau ở trong mơ.

Nhìn chằm chằm một đoạn video của một tên ẩn danh trong điện thoại, đáy mắt lộ cảm xúc phức tạp.

Phỏng đoán hồi lâu, anh ta xoay người nhấn xuống điện thoại nội bộ, “Đến chỗ tôi một chuyến.”

“Cậu xem cái này trước một chút.”

Tiếu cũng nhận lấy điện thoại, “…Đây là!”

“Đúng bảy giờ sáng mai thông báo trên Internet, cho báo giải trí A một trang đầu đặc biệt.”

“Chuyện này… Có thể đưa tới phiền phức không cần thiết không, dù sao Chiến Vân Không là đại nhân vật nước J, tôi sợ…”

Cố Trì cong môi, “Tôi chính là muốn đưa phiền toái tới, mới có hứng thú.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui