Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Edit: Tịnh Hảo

Một tiếng này cô đã dùng hết sức lực, toàn thân mềm nhũn như kẹo cao su.

Khóe mắt gia nâng lên, dừng bước, thân hình cao lớn của anh giống như con báo săn toàn thân tỏa ra sự thù địch, “Thả người xuống.”

Trương tổng hận không thể giấu mặt mình vào trong đũng quần, đồ ranh con, chơi ai không chơi lại cố ý chơi người của Chiến Vân Không.

Trương Đông như bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích, trơ mắt nhìn con vịt trong tay cứ thế bay đi.

Nhưng cũng may mắn, không gãy tay gãy chân, coi như anh ta gặp may rồi.

Nhà cổ.

“Vân Không, Noãn Noãn bị làm sao vậy?”

Đường Đóa cùng Bạch Diệu và Chiến Vân Không là bước trước sau vào nhà cổ, lại nói Bạch Diệu đi nơi nào?

Cô bị Đường Đóa gọi lên tầng cao giúp cô ấy khuân đồ, lại không nghĩ rằng hai người ở cửa ra vào nhìn thấy mặt Chiến gia âm trầm ôm Noãn Noãn lẩm bẩm vẻ mặt ửng đỏ không bình thường.

“Liên Ước, thu mua đất đai sở hữu của Trương Thị, trong một đêm làm cho bọn họ biến mất ở Cổ Thành.”

Giọng nói rét lạnh thấu xương đóng băng cả không khí, gia xoay người bước nhanh lên phòng ngủ chính lầu hai.

Đáng chết, tiểu nha đầu rõ ràng không bình thường, nhiệt độ toàn thân nóng người, Chiến Vân Không hiểu, cô bị người ta bỏ thuốc rồi.

Bàn tay kẹp chặt cánh tay nhỏ của Noãn Noãn, phịch một tiếng liền ném cô vào trong bồn tắm, vòi hoa sen chảy ra nước lạnh bắn lên khiến toàn thân Noãn Noãn run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át lại càng xinh đẹp làm cho tinh thần Chiến gia lung lay.

Cô nàng không đàng hoàng, giống như con mèo lười nhỏ lớn mật cọ sát giạng chân trên người Chiến Vân Không, áo sơ mi trắng mỏng manh đã hoàn toàn ướt đẫm dán chặt vào thân thể xinh đẹp hấp dẫn của cô, khêu gợi mời gọi máu thú tính sôi trào của đàn ông.

Muốn chết, cô nàng chủ động trêu chọc hoàn toàn là hành động vô ý thức, ưm, vui vẻ nhỏ giọng, con chó nhỏ dường như từng ngụm từng ngụm trên khuôn mặt tuấn tú khuynh thành tà mị của Chiến gia, bẹp bẹp phát ra âm thanh tà mị ngấy người.

Gia sửng sốt, mãnh thú sổng chuồng, Tiểu Không Không vùng dậy rồi, gia cố nén phụt ra dục vọng nóng bỏng bàn tay cố định gương mặt nhỏ nhắn hồng phấn của Noãn Noãn, tròng mắt nhuộm đầy ham muốn nhìn cô, rét lạnh cuồng ngạo tựa như thường ngày, thấy cô, mắt sáng mơ màng, ướt đầm đìa, hương thơm của thân thể nhỏ nhắn tỏa ra, bộ ngực nhỏ vểnh cao dán sát vào thân thể cứng rắn của người đàn ông.

Đứa nhỏ, mảnh mai như cỏ, tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ, treo trên người đàn ông, da thịt trắng như sữa bò. Bốn mắt nhìn nhau, quấn quýt si mê hòa vào nhau.

Vọt lên đứng dậy, ôm lấy cô ngã lên giường lớn, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, người ngón tay nắm chặt, vội vàng gặm nhắm miệng nhỏ nhắn của cô, chặn lại tất cả âm thanh của cô.

“Noãn Noãn.”

Ánh trăng mắc cỡ ngôi sao đỏ bừng, một phòng kiều diễm rực rỡ…

Sáng sớm hôm sau.

Hai thân thể ôm chặt nhau.

Cô nàng càng thêm bá đạo cả người đều nằm trên người của Chiến gia, điển hình nữ trên nam dưới.

Cô nàng nằm mơ.

Trong mơ, cô làm chuyện kia với một mỹ nam tuyệt sắc thật xấu hổ…

“Cốc cốc cốc—”

Bỗng chốc, Chiến Vân Không mở đôi mắt lạnh lùng ra, mềm mại ở trong ngực, còn chưa có ôm đủ sờ đủ, mẹ nó người nào to gan vậy, dám quấy rầy gia hưởng thụ.

“Nói!” Quát lạnh.

Ngoài cửa huyệt thái dương của Liên Ước đột nhiên giật giật, “Tổng giám đốc, bệnh viện bên kia…”

Lời còn chưa nói hết, “Biết, cậu ở dưới lầu chờ tôi.”

Theo bản năng cúi đầu nhìn về phía ngực, thấy hai con mắt đen bóng theo dõi anh, đáy mắt trong veo nhìn không thấy đáy.

“Em và anh… Ai bổ nhào vào ai?”

Ngón tay cô nàng chỉ đi chỉ lại ở giữa hai người.

“Em bổ nhào vào anh.”

Mẹ nó, trả lời ngắn gọn, cô nhóc đột nhiên bò dậy từ trên người anh, “Anh không biết xấu hổ, cường bạo dân nữ.”

Ách, nói ngược sao cô nhóc. Lại đổi trắng thay đen.

Người đàn ông gối lên hai cánh tay, lưu manh huýt sáo một cái, ánh mắt sói quét lên tiểu bạch thỏ không hề che đậy của Noãn Noãn, “Đầy một nắm tay kích cỡ vừa đúng thích hợp với gia.”

Theo tầm mắt của anh, đột nhiên kéo cái mền qua gói kỹ lưỡng mình, “Nhìn lung tung coi chừng đau mắt hột, hừ.” Hai đóa mây hồng thổi qua hai má, hồng đến cổ.

“Ngốc, nhìn gia cũng đã nhìn rồi làm cũng làm rồi, chỉ là…”

Chỉ là gì? Cảnh giác híp anh, vóc người thật tốt, tám khối cơ bụng căng đầy khiến cho người ta mơ mộng suy nghĩ đen tối, sau đó…

Gương mặt tuấn tú lại gần thổi khí nóng vào mặt Noãn Noãn, môi khêu gợi ma sát vành tai nhạy cảm của cô, “Gia ăn chưa đủ, chúng ta buổi tối tiếp tục!”

Đầu lưỡi tà ác lướt qua vành tai cô, lại hôn một cái lên trán cô, lúc này mới buông tha vén chăn lên xuống giường đi vào phòng tắm.

Ôi, mẹ của tôi ơi, cái gì Chiến gia cũng không mặc, cơ thể to lớn cường tráng liền bại lộ trước mặt cô, trần trụi làm cho người ta muốn phạm tội.

Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất, cô nàng ngây ngô còn chưa thu hồi ánh mắt sói lang.

Mẹ nó, làm mù mắt người ta mà không bồi thường.

Mắc cỡ nằm lại trên giường, cả người đau nhức giống như bị tháo rời, nhắm mắt lại chợt một vấn đề chạy vào đầu, cô bị mang về như thế nào, vì sao liền bị Chiến gia ăn sạch sành sanh, còn có tối hôm qua trong cơ thể có từng đợt nóng ran lại chuyện gì xảy ra.

Mẹ nó, gần đây không có một ngày được yên tĩnh, cũng không có đạp shit chó, sao cảm thấy không có gì thuận lợi.

Mùi bạc hà nhàn nhạt rõ ràng pha lẫn hơi thở cứng rắn đặc hữu của đàn ông, tụ lại trên đỉnh đầu cô, hai cánh tay gia chống đỡ hai bên thân thể cô, kiêu căng mắt nhìn xuống cô, tựa hồ đang nghĩ ngợi cái gì, lạnh lùng, nhìn không thấu.

“Lần tới nếu để cho anh phát hiện em tự mình đi Liệt Diễm, gia giam giữ em.”

“Em đi đâu cũng không thoát năm ngón tay của anh sao?”

Trái tim Noãn Noãn đập kịch liệt, nhưng lại là một con vịt chết cũng mạnh miệng, muốn cô dùng mềm, còn khó khăn hơn so với lên trời.

“Còn mạnh miệng, lần tới còn dám uống rượu người khác đưa cho em gia liền khâu miệng của em lại.”

Chiến Vân Không âm trầm cảnh cáo, đột nhiên đánh thức Noãn Noãn, rượu? Nóng ran. Khó trách, khó trách cô cảm thấy tối hôm qua cả người không được tự nhiên.

“Mẹ nó, em bị Trương Đông kia bỏ thuốc, có phải hay không.”

Tức giận trợn mắt, giận đến cắn chặt môi dưới, bởi vì tức giận mặt đỏ như được trang điểm thoáng chốc xinh đẹp.

Trong lúc vô tình Chiến gia cắn yêu chóp mũi cô nàng có chút tật xấu này, hai chóp mũi chạm nhau, ma sát khiến lòng cô ngứa ngáy.

Lúc nào, một đại lão gia trở nên chán ngấy như thế này rồi, không vui quay đầu đi. Từ chối sắc đẹp quấy rầy.

“Ở nhà chơi, đừng làm chuyện quỷ cho gia.” Dứt lời, người đàn ông đứng dậy sửa sang vạt áo tây trang xong, đi xuống lầu.

Cho tới trưa, vẫn lăn lộn ở trên giường, cái gì cũng không làm.

Trong lòng đã mắng tên Trương Đông từ đầu tới đuôi từ trong ra ngoài.

Đồ dùng của người có tiền đều tốt nhất, ngay cả cửa một tiếng vang cũng không có, làm cho Bạch Diệu thò người ra đến gần mình, thiếu chút nữa hù dọa chết cô.

“Noãn Noãn!”

“A…”

Noãn Noãn kinh hãi kêu một tiếng quay đầu nhìn sang, quấn chặt cơ thể chui đầu ra, “Bạch Sadako trời rất lạnh sao cậu không mang giày.”

Bạch Diệu thẹn thùng cười cười, “Người nào đó trải thảm trong nhà cậu thật tốt, giẫm lên giống như giậm lên thảm điện sưởi ấm, mau đứng dậy đừng làm ổ trong chăn, có người tới thăm cậu.”

“Ai?” Quần áo bao ngoài thật tốt, một cước còn chưa yên ổn, chỉ thấy cô nàng giống như tiểu bạch hoa lung lay trong gió, chân mềm nhũn bịch một tiếng đã quỳ gối trên tấm thảm dày.

Mẹ nó, tối hôm qua cầm thú này điên rồi sao, liều mạng hành hạ cô, trách sao hiện tại đi đều đã tốn sức rồi.

Đỡ Noãn Noãn dậy, Bạch Diệu cười mập mờ, “Chậm một chút, chị đỡ em đi, đi từ từ là được rồi.”

Gương mặt đỏ ửng, đuôi lông mày cau lại, cô bực tức, “Bạch nữ sĩ, tối hôm qua cậu đi đâu?”

Này vừa hỏi Bạch Diệu liền ngẩn ra, “Tối hôm qua tớ giúp chị dâu khuân đồ, ở cửa ra vào liền nhìn thấy anh hai mặt đen ôm cậu ra khỏi Liệt Diễm, ôi, cậu đoán đi tớ trông thấy ai?”

“?”

“Tô Thanh.”

“Ồ!”

“Ồ gì hả, lúc ấy bên cạnh cậu ta còn có hai người, tớ nhìn thấy bọn họ lên một chiếc xe Benz.”

Không đúng, bình thường Tô Thanh đều đi xe BMW màu trắng, hơn nữa cô ta chưa từng có bạn nữ giới.

Cô ta kết bạn với ai thì liên quan gì đến cô, không muốn lãng phí tế bào não.

Đi xuống lầu, mọi người đều lóe lên ánh mắt mập mờ, Đường Đóa ngay cả công ty cũng không đi, trực tiếp đem tài liệu về nhà, nhiệm vụ của cô ấy quan trọng nha, nhìn Noãn Noãn tại sao những việc lớn quốc tế luôn may mắn rơi trên đầu cô vậy.

“An An cậu làm sao vậy?” Ưu điểm của cô nàng Noãn nhiều, trong đó quan sát chính là hạng nhất, mặt Thiên An An tái xám rất không có tinh thần.

Lông mày nhíu lại, cười khẽ, “Tớ rất tốt, chỉ là tối hôm qua cậu…”

“Hừ… Nói nữa tớ sẽ bán cậu cho Chiến Tả làm người hầu nữ.”

“Hừ, chỉ sợ đóng gói đưa lên giường nhà người ta hiện tại cũng sẽ cảm thấy chán ghét.”

Buông tay nhỏ bé ra che miệng cô lại, nhanh chóng con mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Thiên An An quá mức lừa mình dối người, “Cô nàng Thiên, có tâm sự.”

“Tớ có thể có chuyện gì, ngược lại gần đây số cậu còn đỏ hơn cả Phong Tây, tớ không thỉnh thoảng đến thăm cậu sợ cậu quên tớ, chị dâu, Diêu Diệu mau tới thử lễ phục xem.”

“Lễ phục? Đang yên lành thử lễ phục làm gì.” Đặt mông ngồi lên ghế sofa. Bắt đầu ăn khoai tây chiên trên bàn.

Cầm lấy ba gói đồ hộp quà xinh đẹp, để vào trong tay ba người, “Nhóc con cậu mất trí sao, hôm nay là sinh nhật ông nội Tinh lại có thể quên được, thật cần lấy roi da dính nước lạnh quất cậu nha.”

Oh my god, sau lại quên chuyện này, lúc này cô nàng rất sốt ruột, vội vàng làm rơi khoai tây trên đất.

“Ôi, tớ còn chưa chuẩn bị quà, đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, tặng cái gì được giờ.”

Đều do sự việc hai ngày nay gây ra.

“Đầu óc bột nhão, yên tâm đi tớ đã chuẩn bị tốt cho cậu.”

Ba người bị Thiên An An đẩy vào phòng thay quần áo lầu hai.

“Mẹ nó, nhóc Noãn, Chiến gia cũng quá cưng chiều cậu rồi, phòng quần áo này còn lớn hơn phòng bếp của nhà tớ.”

Nhìn quần áo trang sức khắp phòng, không riêng Thiên An An than thở, ngay cả Đường Đóa đều đã hâm mộ rồi, tiểu tử đáng chết có thủ đoạn, ta nói có vài trang phục đặt trước nhưng không tới, thì ra là bị cậu giành trước, để lấy lòng bà xã.

Trừng mắt, Noãn Noãn kinh hãi rồi, hai ngày trước đâu có như vậy, chỉ là không tới hai phút, khuôn mặt nhỏ nhắn không kiềm được cười xinh đẹp rực rỡ.

Đúng bảy giờ tối.

Ba mỹ nhân từ chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen thân dài đi xuống, bốn phía kinh ngạc, mọi người than thở, chắc hẳn cũng chỉ có người con gái xinh đẹp phi phàm như vậy mới có thể khống chế được chiếc xe hào phóng sang trọng mạnh mẽ như vậy.

Váy dài Balenciaga màu trắng liền thân vô cùng đơn giản, bày ra sự xinh đep thanh thuần tinh tế của Noãn Noãn, trên mặt không thoa phấn lộ ra màu hồng nhạt tự nhiên, trải qua lột xác tối hôm qua, cô gái càng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt lấp lánh như một con suối sâu thẳm, mị hoặc mê người.

Chiến gia tới trước bọn họ lúc này đang đứng ở ban công lầu hai, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn một màn này.

Cô gái, lông mày cong lên, môi đỏ thắm, đôi mắt như sao sáng. Đẹp không dính khói bụi trần gian, thật giống như tinh linh lạc lối đi vào xã hội loài người.

Tâm ý tương thông, cô nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt, nở nụ cười xinh đẹp.

“Mẹ nó, hôm nay cô ấy thật tăng lực, lão đại tiềm lực này anh đầu tư có giá trị.” Quan Lê Hiên bị vẻ đẹp của cô nàng Noãn làm kinh hãi thị giác, ghé trên hàng rào bảo vệ, phát ra tiếng huýt sáo.

“Cái tiềm lực tăng giá trị kia của cậu rất khổng lồ, nắm thật chặt.”

Người đàn ông xoay người, bước nhanh xuống lầu sốt ruột tìm kiếm tinh linh dễ thương nhà anh.

“Hiên tử, tính tình cô nàng bách biến nhà cậu quá mạnh mẽ.” Hai mắt Cổ Thanh Dạ tỏa sáng hít một hơi thuốc.

Quan Lê Hiên, khẽ than thở, một tháng tập huấn cộng diễn tập quân sự, cô nàng Vương chiến đấu nổi tiếng thành người phụ nữ đứng Top 1 toàn quân khu muốn cưới nhất, một ngày hoa dại hoa tươi nhận muốn nhũn tay, cười mặt muốn bị rút.

“Người anh em, đừng nói với tôi cậu còn chưa bắt được cô nàng Vương.”

Quan thiếu phong lưu phóng khoáng, thủ đoạn mạnh có ai không biết, còn có không có người phụ nữ nào anh ta không giải quyết được.

Vỗ vỗ bả vai Cổ Thanh Dạ, Quan thiếu bất đắc dĩ nói, “Cô nhóc Vương… Giải quyết khó khăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui