Quán bar Hào Bân của Tây Ngụy giờ khuya thường lệ đông nghịt, hào nhoáng.
Là quán bar mà nhìn thoáng chốc như mấy tòa cao ốc, giới thượng lưu tụ tập ăn chơi cứ gọi là không đếm xuể.
- Đêm -
Hai mươi hai giờ.
Tây Ngụy một nhánh hướng tây của Đại Hải Ngụy Thành phồn hoa sầm uất phủ một màu đen được điểm các ánh đèn lung linh, đặc biệt là những phố "đen" của giới thượng lưu.
Hào Bân của Tây Ngụy càng không ngoại lệ.
Tầng bảy, khu vục tư nhân được bao trọn, một nhóm ba người đàn ông ngồi quầy thưởng thức rượu, thỉnh thoảng nói gì đó.
Công Tôn Dạ Uý là gương mặt quen thuộc của Hào Bân, hôm nay thái tử gia lại không vui nên các huynh đệ gọi đi giải sầu.
Gương mặt hắn lạnh lùng như tuyết, đôi con ngươi đăm chiêu vén màn sương mù, vì có rượu mà mặt mũi hơi điểm đỏ hồng, tay hắn cầm chắc ly rượu vang không buôn, vẫn là muốn nốc thêm.
Thấy tên này khó chịu mà lòng nặng không chịu nói Phong Dực chống cằm nhìn nãy giờ mí mắt giật giật.
À không cần nói, mấy người ở đây thừa biết là Công Tôn Dạ Uý vừa có chuyện đôi co,cãi nhau với vợ ở nhà.
Chỉ có cô vợ mà hắn bị ép lấy mới có thể khiến một tản đá lạnh như hắn nóng phừng phừng khó chịu, cứ đôi ba ngày là lại nghe tin hắn gọi anh em đi uống.
Phong Dực giật phắt lấy ly rượu trong tay Công Tôn Dạ Uý ra, anh ta hỏi:
"Mẹ nó cậu uống vừa thôi, lại làm sao với cô ấy rồi hả?"
Bị cướp mất "bạn sầu hắn nổi đoá, nghe câu hỏi một mặt bí xị ra.
"Còn hỏi!? Hôm qua có chuyện ở công ty, hơn một giờ sáng ông cố nội tôi đây mới mang xác về được cậu hỏi xem Hoắc Uyển Ngưng, cô ta nói gì?"
Phong Dực cụp mắt, cười cười nhạt nhẽo.
"Hoắc Uyển Ngưng nói gì?"
Công Tôn Dạ Uý liếc mắt, "Bảo tôi là đi chơi gái"
Không kịp để hắn đập nát cái bàn thì Phong Dực cũng muốn bật thốt, chồng đi tăng ca một giờ sáng về vợ bảo đi chơi gái?
Cẩu huyết quá rồi đi!
Nghe đến chuyện không hay, Nghiêm Chí Tinh ngồi kế Công Tôn Dạ Uý nhấp ngụm rượu vang, giọng nói châm biếm mở lời:
"Có vợ như vợ cậu sướng nhỉ Dạ?"
Công Tôn Dạ Uý choáng người, chống cằm nghiêng mặt:"Sướng thì rước đi hộ tôi."
Nghiêm Chí Tinh tặc lưỡi, "Tôi từ chối."
Phong Dực ngồi tựa lưng ra ghế, nhúng vai nở nụ cười giả lả:"Không ai dám."
Ngồi buôn chuyện, Công Tôn Dạ Uý lấy cớ nốc thêm gần hai chai nữa, cả người như con sâu rượu, cảm giác nóng nảy tụt phốc lên đầu, gần như là muốn mất tỉnh táo.
Hắn đứng dậy định đi rửa mặt, Phong Dực thấy liền hỏi:"Cậu đi đâu?"
"Rửa mặt"
Công Tôn Dạ Uý loạng choạng đứng còn không vững xuýt ngã nhào đi, Phong Dực lắc đầu, đứng dậy theo đỡ hắn.
"Tôi đi cùng, nhỡ cậu thì lát nữa chết ngất trong phòng WC chúng tôi không hay biết mất."
--
Men theo lối hành lang đi đến phòng WC nam, đôi mắt Công Tôn Dạ Uý lờ đờ, thoáng chốc thấy qua một hình bóng quen thuộc bước vào phòng WC bên cạnh.
Hắn tưởng hắn bị hoa mắt nhưng mà không, đến cả Phong Dực còn thúc tay kêu lên.
"Này Dạ, người phụ nữ kia là Hoắc Uyển Ngưng phải không, vợ cậu, sao cô ấy ở đây?"
Công Tôn Dạ Uý đứng thẳng người, hơi dụi mắt nhìn xem, người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp âu yếm thân mật một một người đàn ông trung niên bên cửa phòng vệ sinh, sao mà lầm đây, là Hoắc Uyển Ngưng, người vợ bị ép hôn với hắn.
Phong Dực còn đang ngây ngẩn hắn đã tự trấn an bản thân và Phong Dực:"Có lẽ không phải, cậu nhầm rồi.
Khi tôi đến đây Hoắc Uyển Ngưng đã về nhà ba mẹ đẻ.
Hoắc gia cách Hào Bân không phải gần, không thể trong vòng một tiếng liền có mặt ở đây đâu."
Ồ xem ra say rượu chứ chưa bị lẩn, Phong Dực thầm thán.
Có điều, Công Tôn Dạ Uý say mèm chứ anh ta có say đâu, lẽ nào anh ta bị loạn thị mà không biết? Cô ả kia, giống Hoắc Uyển Ngưng quá rồi đi, nếu thấy rõ cả người có lẽ hai người không thể đứng đây nhìn không đâu, nhỡ mà là thật thì làm sao đây? Nhỡ mà Hoắc Uyển Ngưng đội cho Dạ Uý cái mũ xanh lá to như thảo nguyên thì chết dở.
Phong Dực đành ậm ừ cho qua, chắc không phải đâu.
Sau khi Công Tôn Dạ Uý rửa mặt xong xuôi,xem như là có nước lạnh hắt lên mặt cho đỡ nóng vì rượu rồi hai người trở lại quầy.
Đi chưa đầy mười phút hội nhóm lại thêm mấy người, Nam Thiệu Hoành - thiếu gia Nam gia, đậm chất playboy ngồi vắt chân ôm eo mấy cô em, vẫy tay gọi.
"Hi~Dạ"
Công Tôn Dạ Uý ánh mắt ghét bỏ, không nói gì, ngồi xuống châm một điếu thuốc lá.
"Hi, hi cái khỉ gió.
Đến muộn còn làm màu."
Phong Dực đanh thép hất hủi.
Nụ cười trên môi Nam Thiệu Hoành càng ngu ngơ, giả ngu để Phong Dực không cấm cửa anh ta vào đây thôi.
Có thêm người dĩ nhiên thêm ồn ào, đặc biệt là cái mồm của Nam Thiệu Hoành, cứ leo nheo không thôi.
Công Tôn Dạ Uý ngồi im lặng, rít một hơi thuốc lá rồi nhả khói.Dáng vẻ mê hoặc ấy đớp hồn của một cô gái trẻ đi theo Nam Thiệu Hoành, đang từ chỗ kim chủ cô ta đứng dậy nũng nịu ngồi bên sà vào lòng hắn.
"Công Tôn thiếu gia,á..!"
Bị hành động bất ngờ này ập đến,Công Tôn Dạ Uý không kịp phản ứng, cô gái ngã thẳng vào người hắn.
Phong Dực cạnh bên lập tức cuồng nộ quát.
"Làm gì đấy, đứng dậy khỏi người cậu ấy ngay!"
Cô ả khuôn mặt còn non nớt đoán chừng còn là trẻ vị thành niên chưa qua 18, bên khóe mắt nhanh chóng ngấn nước, ủy khuất giải thích:" Tôi thực xin lỗi...Công Tôn thiếu gia, tôi không phải cố ý đâu."
Cô ả chồm dậy tựa mặt vào ngực hắn,Công Tôn Dạ Uý sau đó cũng phát khiếp, một tay giật phắng đẩy cô ta ra.
"Cút!"
Bị vẻ bạo nộ của hắn cô ả hoảng sợ lập tức đứng dậy, kèm theo còn là ánh mắt đầy mùi sát khí.
Phong Dực tựa vào ghế, lườm cô ả một cái rõ dài.
Nghiêm Chí Tinh luôn canh chuẩn thời điểm mà lên tiếng.
"Hoành, mấy cái 'bình hoa' cậu đem theo bị trật chân hay sao?"
Nam Thiệu Hoành nghe mỉa mai liền lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, liếc nhìn cô ả kia rồi gọi người.
"Người đâu,đưa cô ta rời khỏi đây, vĩnh viễn không cho phép gặp tôi."
Anh ta cười nhạt, lịch sự nói:" Xin lỗi nhé Dạ, người hôm nay có vấn đề, gây phiền toái cho cậu rồi."
Công Tôn Dạ Uý nhíu mày khó chịu, "Tôi không muốn có tình huống này lần hai đâu!"
"Được được.".