Ngồi yên vị ở một gian phòng, Công Tôn Dạ Uý đã nhâm nhi hơn nửa ly rượu.
Đôi mắt hắn đục ngầu, không còn tí khí ấm nào sót lại.
Người ta nhìn cứ như thể bị xoáy sâu vào động suy nghĩ bất tận của hắn, triền miên không đáy.
Giờ gần trưa nghe gọi đi uống rượu của Công Tôn Dạ Uý Phong Dực có chút nghi ngờ, hắn thường ngày chỉ thích uống vào ban đêm, buổi trưa không có tư vị ngồi uống rượu lí nào hôm nay lại gọi? Mà đối với người như Phong Dực thì anh em gọi lúc một giờ sáng anh ta cũng đi chứ nói gì trưa.
"Dạ, tôi đến rồi."
Công Tôn Dạ Uý nghiêng đầu, gượng cười một tiếng, thật chua chát.
"Đến rồi hả, ngồi đi."
Phong Dực vẫn chưa thoát khỏi sự gượng ép của hắn, rượu chưa uống đã không nhịn được đã hỏi.
"Dạ, có phải cậu có chuyện gì không? Đột nhiên lại gọi đi uống rượu buổi ban trưa thế này? Trước giờ cậu không thích như vậy mà."
Hắn vươn tay rót rượu cho Phong Dực, cúi mặt không nói gì cả.
"Dạ?"
"Không có gì hết...!đột nhiên muốn uống."
"Vậy sao."
Vậy sao ư, có quỷ mới tin, Phong Dực cũng không tin nhưng anh ta không vạch trần ngay lập tức, cứ thuận theo hắn thôi.
Huynh đệ đã nhiều năm nên chỉ cần quan sát sắc mặt thôi Phong Dực cũng biết hắn làm sao rồi, Công Tôn Dạ Uý khó chịu thì hắn cũng khó chịu.
Bầu không khí vốn dĩ thường ngày có là Công Tôn Dạ Uý bực bội đi chăng nữa cũng không nặng thốc đi như này, gượng ép trên cả gượng ép.
Suốt cả một buổi hắn cũng không mở miệng nói mấy, gọi đi uống rượu chỉ khi hắn có chuyện không vui với cô vợ ở nhà hoặc khi có gì đó hứng thú nên mới uống, vui thì lại không có bởi vì suốt hai năm qua Phong Dực đã không còn thấy hắn vui lần nào nữa.
Công ty là do hắn cố chấp lập nên, hắn là muốn tự lập nghiệp, công ty của ba hắn là Công Tôn Đường Trình hắn lại chưa chịu thừa kế, bởi vì hắn có năng lực và suy tính riêng.
Có một chuyện hắn thừa biết là một khi thừa kế công ty của ba hắn mà không có sự nghiệp của riêng mình thì phải nghe theo sự sắp xếp một cách quy thuận, không có tiếng nói để phản đối.
Bởi vì Công Tôn Dạ Uý không thích như thế nên mới lập công ty riêng.
"..."
Ngoài kia nhiều thứ ồn ào, nhộn nhịp không khuất, đây một thân âm trầm, là đang đau hay là thất vọng? Chẳng có gì cả...hắn như nào lúc này hắn cũng chả biết.
Công Tôn Dạ Uý ngồi tựa lưng ra ghế, lặng im, tay ngồi lắc nhẹ ly rượu Chivas, đôi mắt phủ sương mù nhìn chăm chú vào nó.
Phong Dực ngồi nói chuyện phím vu vơ không thâm ý nào hắn cũng chỉ gật gù, thi thoảng đáp một tiếng.
Thêm ba mươi phút nữa, Phong Dực sắp bùng phát lửa đốt trong người mình, nhìn Công Tôn Dạ Uý đã cảm giác ngà ngà say giờ anh ta mới truy hỏi.
Vì rượu vào thì lời ra mà, ý nghĩ chắc là sẽ thuận tiện hơn.
Ánh sáng mờ ảo hắt vào đôi con ngươi hắn, hệt như hàn quang vào lúc trời đêm, trời đêm u tối.
"Dạ, cậu nói anh nghe, rốt cuộc có chuyện gì rồi, cậu bày cái bộ dạng này cho anh coi đến khi nào?"
Công Tôn Dạ Uý nghe thay đổi xưng hô đã biết Phong Dực không nhìn nổi mình như vậy nữa, lười nhác nhếch mày, khuôn mặt hơi phím hồng vì men rượu.
"Anh lại thế..."
"Lại thế là lại thế nào? Có cậu mới vậy đấy, một là nói cho anh biết cậu có chuyện gì, hai là ông đây đấm chết cậu nếu cậu không nói mà cứ trưng ra bộ dạng ấy."
Phong Dực thấp mắt nhìn Công Tôn Dạ Uý với vẻ nghiêm nghị, không chút tùy hứng nào của bình thường.
Mà thực ra là Phong Dực lớn hơn Công Tôn Dạ Uý một tuổi, chênh lệch không bao nhiêu nên vẫn xưng hô như bạn bè đồng trang lứa cho thoải mái, duy chỉ những lúc như thế này anh mới ra dáng anh lớn.
Công Tôn Dạ Uý hắn cũng quen như vậy rồi, không xa lạ gì nữa.
"Rồi nói đi."
"..."
Thấy vẻ ngập ngừng của hắn Phong Dực vô cùng ngứa mắt, ném cho Công Tôn Dạ Uý cái trừng mắt sắc lạnh rồi anh ta nhún vai nói kháy:"Cậu bao tuổi rồi? Con nít ranh cũng chẳng có bộ dạng ngập ngừng như cậu."
Công Tôn Dạ Uý hít một hơi, "Ừm, nói cho anh cái này..."
Phong Dực gật đầu, rất nghiêm túc lắng nghe.
Hắn nhìn sang Bạch Vận từ nãy giờ gác kề cửa, thanh âm lạnh lùng:"Bạch Vận, đưa thứ đó cho tôi."
Đặt lên bàn cái tệp ảnh đó, trong đáy mắt Công Tôn Dạ Uý là một màu ghét bỏ, khó chịu đến người khác thấy rõ.
Phong Dực tò mò hỏi:"Cái này là gì?"
"Anh xem thử đi."
Lật từng bức ảnh trong đó gương mặt Phong Dực toàn là sự ngỡ ngàng, khó hiểu.
Những tấm ảnh của người phụ nữ ấy và người đàn ông nhạy cảm hiện lên trước mắt anh.
"Dạ à, người này..."
Công Tôn Dạ Uý cố trấn tĩnh bản thân mình bình ổn, "anh đoán xem, người đó là ai?"
Phong Dực mím môi, từng giọt mồ hôi của anh chảy dọc xuống trán, cả người căn cứng, đôi con ngươi co rút hẹp lại.
Yết hầu dịch chuyển, khó khăn nói một lời:
"Hoắc Uyển Ngưng...Cô ấy?"
Công Tôn Dạ Uý cười gượng, nụ cười khiến người ta nao lòng, nhạt nhòa đến bất lực khó tả.
Hắn hơi gật đầu một cái, xác nhận danh tính.
"Ở đâu cậu có, cậu cho người theo dõi à?"
"Chúc Tùy Sơ đem đến, là cô ta âm mưu theo dõi Hoắc Uyển Ngưng."
"Chúc Tùy Sơ?"
"Ừm"
Phong Dực hơi ngẫm nghĩ, nhìn vào bức ảnh anh vẫn chưa thể tin đó là Hoắc Uyển Ngưng.
Hoắc Uyển Ngưng anh ta biết đến dù là một người Công Tôn Dạ Uý không muốn sống chung, là người hắn bị ép cưới nhưng Phong Dực từng tiếp xúc qua mấy lần, Hoắc Uyển Ngưng không phải loại người có thể làm ra loại chuyện như vậy.
"Cậu tin không? Hoắc Uyển Ngưng là người sẽ không làm những chuyện như thế, đúng không?"
Công Tôn Dạ Uý hắn cũng muốn tin cô sẽ không làm ra loại chuyện đó nhưng mà làm sao để tin đây? Rõ ràng như vậy?
"Chúc Tùy Sơ đem đến?"
"Phải."
Phong Dực đập mạnh sấp hình ảnh lên bàn, cả Công Tôn Dạ Uý và Bạch Vận đều thấy rõ sự bực tức của Phong Dực.
"Nói cậu nghe một điều, tôi tuyệt đối không bao giờ có sự tin tưởng hay đồng cảm với người như Chúc Tùy Sơ, ai tôi có thể suy xét, nhưng cô ta thì không."
Hắn suy nghĩ định nói gì đó nhưng lời chưa ra miệng lại thôi.
"Chắc chắn cô ta giở trò."
"Tôi dĩ nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà...!có một điểm."
"Cái gì?"
"Chỗ xương quai xanh và eo cô ấy có vết bớt, cái này...lầm như thế nào bây giờ? Ngay cả có muốn photoshop thì Chúc Tùy Sơ làm sao biết về cơ thể cô ấy mà làm giả?"
Công Tôn Dạ Uý mặt mũi không cảm xúc, mỗi lời nói của hắn hắn đều không muốn tin, không muốn nghĩ nó là sự thật nhưng phũ phàng như thế đấy.
Phong Dực lại như phát hiện điều gì đó không phải trọng tâm của lời nói hắn vừa thốt ra, ngẩng mặt hỏi một điều nghi ngờ.
"Chờ đã, Dạ, nếu như vậy thì làm sao cậu biệt rõ về cơ thể cô ấy đến vậy?"
Công Tôn Dạ Uý bất chợt nhớ lại, hắn lỡ lời rồi.
Không có ý định giấu diếm, Công Tôn Dạ Uý đem chuyện hôm đêm hôm qua nói cho anh ta biết.
Phong Dực nghe lại tự nhiên thấy dở khóc dở cười, nhưng vẫn cố nhịn, giọng dịu xuống.
"Vậy là cậu với cô ấy...!đã rồi?
"Ừm, đã rồi.
Thậm chí cô ấy còn là lần đầu."
Phong Dực tròn mắt ngạc nhiên rồi phút chốc tắt vụt đi.
Anh cười ôn nhu mốt cái, nói tiếp.
"Tôi thấy Hoắc Uyển Ngưng không phải dạng người như vậy, mà sự thật này tôi cũng không muốn tin.
Dạ, trước giờ đều mệt mỏi vậy rồi thì...Ly hôn đi.
Cậu đưa cái này cho cô ấy xem thử thế nào, sau rồi ly hôn đi."
"Đôi bên khỏi phải lo nhìn sắc mặt nhau, rất khó sống phải không?"
"Phải, thực là muốn ly hôn.
Có điều là tại sao sau đêm đó, tôi lại không chắc.
Sao đêm đó tôi lại có cảm giác lưu luyến với cô ấy chứ?"
Phong Dực nhìn hắn với ánh mắt muốn trêu ghẹo, tuy nhiên là tình huống này không thích hợp.
Hắn...rõ ràng là có chút cảm giác rung động với Hoắc Uyển Ngưng rồi nhưng không biết.