Công Tôn Dạ Uý mang theo tâm trạng khó chịu đi về nhà.
Biệt thự Bạch Kim Uyển trang trọng, phong cách hiện đại hào nhoáng nhưng vẫn có nét thanh tao, nhã nhặn, về đêm cho cảm giác lung linh nhưng lạnh lẽo.
Vừa bước vào phòng khách, đôi mắt hắn dáng lên một bóng hình.
Hoắc Uyển Ngưng đang ngồi trên sofa xem trương trình ti vi, cô nàng vóc dáng cao ráo xinh đẹp, đôi mắt lãnh đạm không một chút khí ấm nào.
Trên người cô vẫn là bộ váy đi tiệc, mặt mũi cũng chưa tẩy trang, hắn nhìn không khỏi chướng mắt.
Sắp mười hai giờ đêm rồi rồi còn bộ dạng này ung dung xem ti vi tức là cũng vừa về thôi, hắn khó chịu trong người có điều là chẳng muốn đoái hoài đến.
Mọi chuyện sẽ như thường nếu Hoắc Uyển Ngưng không đánh mắt, động chạm hắn.
"Anh đi về rồi đó hả? Còn tưởng như hôm trước..."
Công Tôn Dạ Uý đang bước được bốn bậc cầu thang nghe nói hắn lập tức quay đầu xuống, tay báu chặt tay vịn cầu thang, cất giọng lạnh lùng:"Không phải phận sự của cô!"
Hoắc Uyển Ngưng nhướng mày, "Tôi dù gì cũng là vợ hợp pháp với anh, chuyện này vẫn có chút phận sự đấy nhé."
Hắn không bận tâm chuyện này, đầu óc còn men rượu, hắn không muốn vì cơn say và sự bực bội trong người mà làm chuyện không nên.
Công Tôn Dạ Uý trừng mắt lạnh về phía cô, nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Uyển Ngưng tức khắc nhận ra luồng khí bạo nộ trên người hắn hiện tại, cũng đã thấy anh say rồi, cô cũng không ngu dốt mà khêu gợi lửa giận của hắn nên lập tức im bặt.
Hắn hất mặt bỏ đi lên phòng.
Cô thì thở dài, bất lực trong tâm.
Hôn nhân gượng ép nó thế đấy, là vợ chồng hợp pháp, ở trong cùng một căn nhà nhưng một ngày không nói được nổi ba câu, có nói thì đó cũng chỉ là cãi vã.
Người tầng trên, người tầng dưới, ngoài việc đem lại cho nhau sự bực bội và phiền toái thì ngoài ra không có gì cả.
Hoắc Uyển Ngưng vơ lấy cốc nước, uống một ngụm, tay lắc lắc mấy giọt mỏng manh còn lại trong ly, suy tư một chút.
"Cuộc liên hôn này...chấm dứt được hay không?"
Cô suy nghĩ, không ai giải đáp cả, thứ trả lời có lẽ là thời gian.
Trong không gian tĩnh lặng, đơn độc đó Hoắc Uyển Ngưng ngẫm nghĩ đủ chuyện, sau đó cô lại thấy bản thân mình lo lắng quá rồi, liên hôn thì liên hôn thôi, lợi ích hai gia đình có rồi thì sau một hay hai năm gì đó cô với hắn li hôn, về sau cô sẽ sống một cuộc đời ung dung, tự tại không lo nghĩ chuyện hôn sự, gia đình nữa.
Phải, cô chính là Hoắc Uyển Ngưng mà.
Hoắc Uyển Ngưng của Hoắc gia, đại tiểu thư gia tộc danh tiếng Tây Ngụy như vậy tuyệt đối không tự phụ bản thân.
Đứng dậy, mang giày cao gót vào, cô xách túi xách ra ngoài, yên vị trên ghế lái chiếc xe Mercedes Benz S-Class màu trắng sang trọng của riêng cô, rút điện thoại di động gọi một cuộc.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy.
"Alo! Tiểu Ngưng hả, có chuyện gì vậy?"
Bên đầu dây bên kia Hoắc Uyển Ngưng nghe ra câu hỏi là một nghe ra sự nhốn nháo, ồn ào là mười, cô cười nhạt hỏi:"Cậu ở quán bar hay sao? Mình nghe tiếng ồn quá."
"Phải phải, đang rất vui đây."
"Mình đến đó với cậu được không? Đang có chút muộn phiền."
Bên kia lập tức đồng ý, còn nghe ra vẻ rất hào hứng.
Chiếc xe của Hoắc Uyển Ngưng lăng bánh, chạy mườn mượt trên đường gió lạnh.
...
Quán bar quen thuộc - Hào Bân.
Chiếc Mercedes Benz S-Class đổ vào khu vực còn trống, đứng ở cửa Hào Bân đã có mấy người đón.
Hoắc Uyển Ngưng bấm khóa xe rồi bước xuống, chào một tiếng.
Người khia nãy Hoắc Uyển Ngưng gọi là bạn thân của cô - Nam Cung Hàn Ly, thiên kim tiểu thư nhà Nam Cung.
Cô nàng cá tính, hoạt bát thấy Hoắc Uyển Ngưng đến rồi không khỏi vui vẻ hơn, hình như vừa uống mấy ly nên tâm tình hơi phấn khích một chút.
"Đi vào thôi tiểu Ngưng, chúng ta quẩy hết mình đê!!!!"
Tầng bảy - nửa sau khu vực bao trọn khi nãy của Phong Dực không cần thiết nên anh ta không bao nốt, dù sao một tầng cũng rất rộng nên chỉ gói gọn một nửa trước, dù sao cũng chỉ có mấy người bọn họ nhâm nhi rượu ở quầy chứ không nhộn nhịp như quầy bar.
Nhóm mấy người Hoắc Uyển Ngưng đi vào, vừa đi vừa luyên thuyên mấy câu, Nam Cung Hàn Ly nhốn nháo vừa đi vừa nói lại va phải một người.
"Ách.."
Va phải Phong Dực chứ còn ai vào đây.
Nam Cung Hàn Ly lập tức xin lỗi, sau đó tiếp tục đi.
"Cậu bất cẩn đó Hàn Ly.."
" Ài ài...!mình không thấy anh ta mà."
Một cái va bình thường tự nhiên không bình thường, Phong Dực quay đầu nhìn bóng lưng Hàn Ly, đôi mắt rực sáng như sao trời, long lanh sáng trưng tinh khiết.
"Cô ấy....xinh thật, người cũng rất thơm, nước hoa hương anh đào thì phải."
Tầm mắt lại dời vào Hoắc Uyển Ngưng, sau đó hoàn hồn:"Hoắc Uyển Ngưng...sao cô ấy lại ở đây, rồi Dạ ở đâu?, chết tiệt!"
Ác ôn làm sao, Công Tôn Dạ Uý bỏ về trước không nói với anh ta báo hại anh ta vừa ca xong mấy bài lại phải vác chân đi tìm.
Trước đó có gọi điện thoại cho hắn nhưng không có bắt máy thế là anh ta phải đi tìm xem khắp tầng bảy.
Hiện tại đang xuống khu để xe xem hắn đi chưa.
Đang vò đầu bức óc, cầm điện thoại di động chưa tính gọi nhưng đã nhận được cuộc gọi rồi.
"À, Dạ, Ơn trời cậu gọi rồi!"
Công Tôn Dạ Uý cất giọng trầm trầm:"Ừ, có việc gì sao? Tôi thấy cậu gọi khi nãy, mười mấy phút trước."
Phong Dực cười khổ, "Không có gì to tát lắm, cậu đi về khi nào sao không nói tôi? Tôi tưởng cậu làm sao rồi chứ!?"
"Vậy sao...có chút chuyện nên đi trước, còn gì không tôi cúp đây, hơi mệt rồi..."
Phong Dực suy nghĩ, không biết có nên nói với hắn chuyện mình gặp Hoắc Uyển Ngưng trong bar không.
Nhưng cuối cùng vẫn là nói.
"À này Dạ...Ban nãy tôi thấy Hoắc Uyển Ngưng trong bar, cùng tầng với tôi đây, hình như đi với bạn bè cô ấy."
Công Tôn Dạ Uý cụp mắt, vớ lấy cái khăn lau cho khô tóc, vừa rồi đi tắm không nghe điện thoại của Phong Dực được.
Hắn lạnh nhạt phun ra một câu:"Kệ cô ta, không liên quan đến tôi."
Phong Dực:"...."