Phong Dực nghe lời đề nghị rất có hứng thú, nhưng rồi anh lại im lặng.
"Em nói cái gì đó có biết không? Tôi với em vừa gặp lần đầu, Em có biết tôi tốt xấu gì mà đòi thành đôi?"
Hàn Ly báu chặt vai anh, mím môi, giọng nói run run:"Tôi không biết, nhưng tôi thấy anh rất tốt."
"Tôi tốt?" Anh hỏi lại.
"Tôi vô cùng ngốc, nhưng con ngốc này thấy người như anh liền thích rồi, anh còn hiểu ý tôi, không tệ như tên bồ cũ."
Phong Dực vuốt mặt cô, nghịch nghịch vài sợi tóc xuề xòa của Hàn Ly rồi nói với giọng ấm áp, "Mấu chốt là gì nào?"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không giấu diếm mà buôn một câu:
"Vì anh đẹp trai!"
Phong Dực "..."
Vì anh đẹp trai? Giao diện đẹp tuyệt vời này nó lợi ích như vậy, khiến nàng này umê thì cái nhìn đầu tiên hay sao?
Phong Dực giả vờ ho, "Xem ra em có mắt nhìn.."
Cô cười đắc ý một tiếng, giây kế tiếp Phong Dực đã đổi thế, anh lần này chiếm thế thượng phong đè cô xuống ghế sofa.
Ánh mắt trở nên sắc bén, thu hoạch được một con mồi ngon ngọt.
"Cô gái à...!thuốc gì làm em thế này đây?"
Hỏi rất vu vơ, Hàn Ly thực sự là trúng thuốc.
Người cô nóng, cảm giác muốn chiếm được khoái cảm hiện rõ lên mặt, anh áp sát xuống người cô, giọng nói hết sức gợi cảm.
"Hôm nay...!tôi cũng thích em, gặp ngay lần đầu đã để ý em, em lại tự nhiên dâng đến, ông trời quá ưu ái tôi rồi."
Hàn Ly vuốt tóc anh, ánh nhìn trìu mến.
"Phong đại nam thần...anh thực sự rất đẹp."
"Người ta nói nam nhân đẹp là hoạ đấy."
"Hoạ này em được phép thử không?"
Anh cười, rất thích thú, rất muốn chiếm lấy cô gái này.
Có điều tình hình bây giờ e là vẫn chưa được...
.....
Truy Khải và Hoắc Uyển Ngưng vừa tái ngộ sau cuộc tìm kiếm Hàn Ly, cô ngay sát bên, ngay sau cánh cửa quầy rượu do Phong Dực bao trọn, bọn họ đứng ngoài cách một cái vách tường.
Trước mặt bạn của em gái Truy Khải không dám sần sộ sợ gây cảm giác khó chịu cho người ta chứ thật ra trong tâm anh đang loạn.
Em gái anh giờ ở đâu? Anh không biết, giờ về không nhất định hai vị đại nhân đã gọt đầu anh.
Nỗi khổ của Truy Khải giờ ai thấu?.
--
Hoắc Uyển Ngưng thấy anh lo cũng trấn an.
"Anh đừng lo quá chắc Hàn Ly ngồi phòng nào đó chơi, tối hôm nay anh ở lại đây sang hôm sau có lẽ cậu ấy sẽ quay lại thôi, lúc đó đưa cậu ấy về."
Truy Khải gật đầu, chắc chỉ đành thế.
"Anh gọi cho ba mẹ một tiếng đã, anh và con bé không về thì họ lại sốt ruột."
Để Truy Khải riêng tư gọi cho ba mẹ Hoắc Uyển Ngưng tránh xa một khoảng, đứng đá đá góc tường giết thời gian.
Đang vốn dĩ bình thường lại bị người khác đi lướt qua va chạm vào người, chưa kịp nói gì cả thì người kia đã quát:
"Tránh ra đi, phiền toái!"
Hoắc Uyển Ngưng khó hiểu, người bị va trúng là cô mà?
Không nhịn mà cô nói lại:"Đi đứng thì ý tứ vào, người bị va phải là tôi đó!"
Cô gái đụng trúng người hếch mặt, một vẻ chán ghét.
Là Chúc Tùy Sơ.
Chúc Tùy Sơ biết Hoắc Uyển Ngưng nhưng Hoắc Uyển Ngưng không biết Chúc Tùy Sơ, trong nháy mắt không khí giữa hai người trở nên nặng trịch.
Thấy Hoắc Uyển Ngưng là Chúc Tùy Sơ lại ganh ghét, khó chịu vô cùng.
'Chính vì cô ta mà mình không đến được với Dạ Uý, là do cô ta làm vật cản nên mình không thể bước chân vào Công Tôn gia làm dâu.'
Đáng chết!
Hoắc Uyển Ngưng nhăn mày, không tính kế tiếp, định mặc kệ Chúc Tùy Sơ.
Cô ả cũng bỏ đi ngay, giờ chưa phải là lúc đôi co.
Kế hoạch của cô ả còn đang xây dựng, không thể lúc này để lộ ra chuyện gì để cô cảnh giác.
Truy Khải xong cuộc gọi, bị phụ huynh mắng xối xả, anh cũng chỉ biết cười bất lực, thầm gọi em gái ơi em ở đâu!?
"Anh xong rồi, vừa rồi em có chuyện gì hả? Anh có nghe cô gái nào đó lớn tiếng với em."
Cô không bận tâm chuyện vừa rồi cho lắm, lắc đầu:"Không có gì, cô ta đụng em một cái, có nói một câu rồi bỏ đi thôi."
"Ai...!thật là, kì cục vậy."
Vốn dĩ Hoắc Uyển Ngưng chỉ cho là Chúc Tùy Sơ là một người không ưa vô tình đụng mình thôi nhưng mà cô nào biết kế tiếp cô ta sẽ bày trò gì giữa cô và Công Tôn Dạ Uý đâu.
Còn Truy Khải đêm đó ở lại Hào Bân, Hoắc Uyển Ngưng đi về, vì cô không tỉnh táo nên Truy Khải đã nhờ trợ lý thân tín của mình hộ tống cô về Bạch Kim Uyển.