Hoắc Uyển Ngưng im lặng hồi lâu, trái tim bé nhỏ của cô đang loạn nhịp tứ tung, da thịt tê tái như bị nhiễm điện. Đầu óc cứ ong ong lùng bùng chẳng biết làm gì trước lời nói của người đàn ông. Cô nắm lấy chiếc vòng tay đang dính chặt vòng tay của Công Tôn Dạ Uý, suy nghĩ một lúc, nghĩ lại thì cô không có phản ứng gì bài xích với hắn cả…Đêm hôm đó cũng đã cùng hoan ái triền miên, hắn ôm ôm ấp ấp lại thể hiện yêu thương cô cũng không thấy kì quái, ngược lại xem đó là một đãi ngộ hiển nhiên mình nhận được mỗi khi tiếp xúc với hắn.
Cô gái nhỏ liếm liếm răng trong, khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống họng. Giương đôi mắt bồ câu có chút sương lạnh nhìn hắn, cánh cửa tâm hồn rộng mở, tâm tình cũng trở nên bạo dạn. Hoắc Uyển Ngưng hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay hắn nói:"Được… Cái này tôi đồng ý.’’
Công Tôn Dạ Uý chết lặng, ánh mắt nổi lên mấy con sóng gập ghềnh đầy hoang dã. Hắn cong môi cười, dịu giọng:“Cảm ơn em.”
Lại ôm một cái nữa, trái tim xích lại gần nhau cùng đập chung một nhịp, lồng ngực nóng rực như lửa đốt.
“Nhưng mà, chuyện này không được bêu rếu cho người khác đó nha, tôi muốn thanh bình một chút.”
Hắn không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Hai người lên xe trở về bệnh viện, lần này khí tức xa cách vơi đi về dĩ vãng, trong xe dễ thở lại ấm áp hơn. Công Tôn Dạ Uý không tắt nụ cười, vui sướng ngâm nga bài ca vô thanh trong miệng. Hoắc Uyển Ngưng thì trầm mặc, đôi má ửng hồng, chẳng hiểu sao đồng ý được nhỉ?
Hoắc Uyển Ngưng đưa cánh tay lên xem vòng tay lấp lánh, nhìn vòng tay của hắn… thật hợp. Giống như định sẵn cặp vòng này sinh ra để trao cho cô với hắn vậy, người đàn ông lạnh lùng theo phong cách đơn giản phong độ lại đeo vòng tay, cái vòng còn thiết kế kiểu thướt tha nhẹ nhàng, hắn đeo vào tưởng khó coi không ngờ tuấn mỹ vô cùng, tăng thêm sự cuốn hút cho diện mạo đẹp trai này.
Cô thở dài, cớ sự thế rồi, người cũng đã chấp nhận, nên yêu thôi!
…
“Danny, mẹ về rồi đây.”
Hai cậu nhỏ đồng loạt hướng mắt nhìn đầy trông chờ, Danny nhào tới sà vào lòng mẹ:“Mẹ ơi.”
“Gì thế thằng nhóc này, mau bỏ mẹ ra nào, mua bánh ngọt cho các con đây.”
Hai người lớn cùng ngồi xuống, đặt mấy túi bánh lên kệ tủ. Công Tôn Dạ Uý hỏi:“Chú Phong về rồi sao?”
Quân Hi gật đầu, “Vâng ạ.”
“Chú ấy bảo vợ chú ấy thèm mỳ cay nên chạy về mua cho rồi.”
Hắn cạn lời, có thể đứng đắn chút được không đây? Trước mặt trẻ con thể hiện tình cảm thắm thiết, Phong Dực cậu được lắm.
Hoắc Uyển Ngưng phì cười:“Hàn Ly sướng thật, muốn gì Phong Dực cũng chiều.” Cô đút một trái dâu cho Danny mà cảm thán vài câu.
“Nếu em muốn tôi cũng có thể chiều, bất kỳ cái gì cũng được.”
"Hể, cái gì cũng được sao?’’
Ba cặp mắt cả to cả nhỏ đều nhìn hắn, không biết sẽ trả lời như thế nào đây. Hắn chỉ cười gian manh:“Ừm, trừ một số chuyện…”
Ánh nhìn sắc sảo đầy thèm khát liếc qua, Hoắc Uyển Ngưng chột dạ, quay mặt tiếp tục đút bánh kem cho con trai ăn.
Quân Hi nhìn nảy sinh vài phần ghen tỵ, đôi mắt long lanh nhìn thật lâu, sau đó lặng lẽ bốc một quả dâu đỏ mọng bỏ miệng nhai.
Hoắc Uyển Ngưng nhìn thấy, cười ôn nhu:’'Bảo bối dễ thương à, há miệng đi cô đút cho con."
Quân Hi sững người, ngại ngần lắc đầu từ chối:“Ba con nói phải tự lập, không nên để người khác đút.”
Cô liếc xéo Công Tôn Dạ Uý, phũ phàng nói:“Mặc kệ ba con, đút cho một miếng cũng không cho, chẳng lẽ quên con vừa bị bắt cóc chịu thiệt thòi bao nhiêu sao?”
Thằng bé thoáng nhìn sắc mặt hắn, sau khi nhận được cái gật đầu chấp thuận rồi thì nhích lại gần cho Hoắc Uyển Ngưng đút một muỗng bánh kem ngon ngọt. Hai má bánh bao hồng hồng lên, cảm giác được quan tâm bằng cách khác đầy săn sóc và yêu chiều như này thật tuyệt.
Danny cười cười trêu chọc cậu bé:“Thấy chưa, đã ghiền được mẹ tôi đút bánh cho ăn rồi.”
Cô bật cười, cùng hai đứa nhỏ nói chuyện tới lui. Công Tôn Dạ Uý ngồi kề cạnh ngắm nhìn khung cảnh hạnh phúc này không nỡ rời mắt.
Ngôi nhà của hắn luôn lạnh lẽo, ngay cả cách quan con nhỏ ra sao hắn cũng không biết, bây giờ có cô thật tốt… Hắn chưa bao giờ thấy Quân Hi thực sự ra dáng một đứa trẻ đơn thuần như vậy.
Ba người kia tinh thần hân hoan nói cười vui vẻ, không để ý đã ăn hết ba cái bánh kem nhỏ, hắn giật mình cắt ngang:“Ăn ít ngọt thôi, không tốt đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng phồng má, bĩu môi không hài lòng:“Mới ăn có một chút.”
“Em ăn có một chút mà tụi nhỏ đã ăn quá trời rồi, không định để chúng ăn tối luôn sao?”
Hoắc Uyển Ngưng bừng tỉnh ra, gãi gãi đầu cười gượng. Hai đứa trẻ cũng thích thú bật cười.
“Đứng dậy đi chúng ta đi ăn tối.”
“Hoan hô!!!”
“Được rồi, ba bạn nhỏ ạ.”
“Ách, ai là bạn nhỏ hả!?”
“Rồi rồi, bạn lớn.”
Hai người trêu qua chọc lại đi ra cửa, hai bạn nhỏ đằng sau nhìn đã hiểu ra gì đó. Danny ghé sát tai Quân Hi thì thầm:“Không khéo chúng ta sắp thành anh em chung một nhà rồi.”
“Hả, sao vậy?”
Danny vắt tay sau đầu nói với giọng đầy chắc nịch:“Còn không thấy sao, hai vị phụ huynh cửa chúng ta có ý với nhau đó.”
Quân Hi ngớ ra, khuôn mặt nhỏ đầy mộng bức:"Vậy mẹ của cậu sẽ thành của tôi sao?’’
“Chứ sao… Vừa hay tôi không có ba, cậu không có mẹ. Mẹ tôi cũng là mẹ cậu, ba cậu cũng là ba tôi, thật hoà hợp.”
Công Tôn tiểu thiếu gia kia nghĩ ra gì đó, cực kỳ hưng phấn nói:“Vậy thì tốt, cô xinh đẹp dịu dàng ấy sẽ là mẹ tôi sao… Tuyệt còn gì bằng.”
Hai cậu nhóc cười khúc kích đầy mong chờ hai vị kia về một nhà.
“Hai đứa không đi sao, nhanh lên.” Hoắc Uyển Ngưng ló lại gọi, hai cậu nhỏ đi ra, đập vào mắt là Công Tôn tổng và Hoắc tổng đeo vòng tay cặp nha, mười ngón đan nhau khăn khít.
Các tiểu quỷ đưa mắt ra hiệu, nụ cười ma mãnh càng rộng, chắc ăn là sắp về một nhà rồi.