Hoắc Uyển Ngưng vẻ ưu sầu, đưa tay ấn ấn mi tâm.
"Bây giờ đừng nói chuyện này nữa tiểu Vũ, em lần này ngoan ngoãn nghe lời cho chị đi."
Em trai hậm hực không cam tâm, cắn răng nói lời uất ức:"Thật là...!công sức của e..aizzz uổng phí!"
Cô nghe không nói gì, đã quen với một em trai như vậy rồi.
*Cạch
"Hai đứa lại xảy ra chuyện gì nữa đó?"
Người đàn ông bước vào đúng lúc hỏi, là ba của chị em Hoắc Uyển Ngưng - Hoắc Từ Khiêm.
Hoắc Kỳ Vũ thấy được chỗ dựa, thanh niên mà tưởng chừng là cún con vẫy vẫy đuôi đi đến.
"Ba!"
"Chuyện gì?"
Hoắc Từ Khiêm đặt mấy tờ giấy lên bàn con gái, quay sang con trai hỏi.
Dáng vẻ tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị không mấy lãnh khốc mà có chút dễ gần, đối với chị em Hoắc Uyển Ngưng và đặc biệt là con trai út Hoắc Kỳ Vũ.
"Ba, con tìm được vốn, nghe rất có triển vọng phát triển công ty nhưng chị không cho phép con giao du với tổ chức đó."
Đáy mắt Hoắc Từ Khiêm loé lên một tia yêu chiều, bộ dạng ôn nhu vỗ vai con trai:"Tốt, Vũ nhi rất giỏi."
Hoắc Kỳ Vũ cong môi cười, vô cùng mong chờ.
"Ngưng nhi, con là đang cản đường em trai tăng tiến?"
Giọng nói của người ba này nghe không ra vui buồn mà người ta lại nghe ra ý chán ghét trong đó.
Hoắc Uyển Ngưng giương đôi mắt thờ ơ nhìn ông, sau đó lại giáng vào màn hình loptop tiếp tục công việc, cô đáp nhạt còn hơn nước lã:"Con không có, đây là đang cản thằng bé không hấp tấp lấn vào con đường khốc liệt."
Hoắc Từ Khiêm miễn cưỡng cười mỉa mai, gõ gõ ngón tay lên bàn:"Vậy sao...Cản nó vào con đường khốc liệt, là con đường nào vậy? Ta không thấy con trai ta thua kém người khác ở điểm nào cả, sợ cái gì?"
Hoắc Uyển Ngưng cười cười, cầm lấy ly nước, uống một ngụm lớn, đánh mắt liếc nhìn đứa em trai còn non nớt kia.
"Đường thương trường của Hắc Tế."
Lời nói thản nhiên đến chói tai.
Trong tức khắc Hoắc Từ Khiêm mặt đã biến sắc, trong đôi mắt ánh lên một tia kinh hoàng.
Cả người ông ta cứng đờ, như có cái gì đó mắc trong cổ họng không thể nói thành câu.
Không ai biết suy nghĩ của Hoắc Từ Khiêm khi nghe qua Hắc Tế lúc này, trong hai phút trầm tư ấy biết bao hồi tưởng không đáng nhớ của Hoắc thị và Hắc Tế hiện lên trong đầu.
Ông ta hạ giọng nói, "Chuyện này phức tạp, không được phép nói đến Hắc Tế, rõ chưa!?"
Nói rồi Hoắc Từ Khiêm mang vẻ lạnh lẽo rời đi, hai chị em Hoắc Uyển Ngưng cũng ngạc nhiên.
Không biết vì sao nghe đến Hắc Tế ba của bọn họ phản ứng lạ đến như vậy, Hắc Tế rốt cuộc là như thế nào mà khiến một người cao cao tại thượng như Hoắc Từ Khiêm, một kẻ yêu chiều con trai vô đối như ông ta ruồng bỏ đi ý muốn của con trai trước mặt?
Hoắc Uyển Ngưng im lặng, bầu không khí của phòng làm việc hiện giờ lạnh đến cực độ, như giảm đi mấy độ C khi nghe Hoắc Uyển Ngưng nhắc đến Hắc Tế.
Hoắc Kỳ Vũ không được ủng hộ còn bị ba mình hất đi ý muốn cậu ta buồn bục không thôi, ánh mắt tăm tối như trời giông vừa sụp xuống.
'Hắc Tế là như nào..?'
"..."
- Phòng họp cấp cao của cán bộ E.W -
Căn phòng không một tí sắc ấm nào, một tràn lạnh như băng, ai ngồi trong căn phòng này đều mang một vẻ trầm thấp, nặng nề.
Trừ khi có lệnh của tổng giám đốc điều hành của bọn họ cất lời thì còn lại không ai dám thốt ra nửa tiếng.
Bàn họp chữ nhật dài gần năm mét, vị trí chủ quản "sân nhà" dĩ nhiên là của Công Tôn Dạ Uý, đầu bàn bên kia là vị của cho người của Hắc Tế.
Tuy là người của E.W có chút kiên dè nhưng Công Tôn Dạ Uý thì không, hắn biết rõ mình không làm gì Hắc Tế thì bọn họ sẽ không tự vô duyên vô cớ đi chèn ép hắn làm gì, thương trường cũng có quy tắc riêng của nó.
Các "ông lớn" như Hắc Tế càng phải tuân thủ quy tắc hơn ai hết, kẻ cầm đầu lại không biết phép tắc thì lời nói còn nhẹ hơn gió thoảng mây bay, kẻ bên dưới làm sao nể phục mà tuân mệnh?
Người đàn ông đại điện cho Hắc Tế, chỉ có số ít người quyền lực của thương trường "ngầm" của Đại Hải Tây Ngụy mới biết được danh tính cửa những người này, Công Tôn Dạ Uý cũng chỉ có biết người này đại diện cho lão đại Hắc Tế, một trong số kẻ dưới trướng hắn ta.
Công Tôn Dạ Uý:"Không biết là hôm nay đại nhân hôm này ghé thăm miếu nhỏ của tôi là có mục đích gì?"
Toàn thể cán bộ E.W:"...."
Miếu nhỏ?
Vậy bọn họ là gì đây?
Người đàn ông bên phía người của Hắc Tế anh ta đeo khẩu trang đen, đôi mắt sắt bén nhìn thẳng về phía Công Tôn Dạ Uý.
Bề ngoài rất thận trọng nhưng vẫn là khí thế tự cao.
"Công Tôn thiếu gia đừng căng thẳng quá chứ, chúng tôi đến đây là muốn thương lượng một chuyện."
Sử dụng từ 'thương lượng' là đã hạ thấp bọn họ xuống đối với hắn rồi, Công Tôn Dạ Uý ngẩng mặt, giọng nói lạnh lùng:"Vậy không biết các ngài đây là ý định thương lượng chuyện gì?"
Người đàn ông của Hắc Tế cười lạnh sau lớp khẩu trang, khoé mắt giản ra, khuôn mặt lạnh như Bắc Cực bồi một nụ cười nhạt trông càng lãnh khốc hơn.
"Điều chúng tôi muốn là độc quyền khai thác kim cương ở (*)Basidic Faley."
(*) Địa danh hư cấu trong truyện, không có thật ngoài đời nên độc giả đừng khắc khe quá nhé, hoan hỉ!
Không vòng vo, người kia lập tức vào vấn đề.
Hắn cũng bất ngờ, chưa định nói thì người đàn ông kia lai tiếp tục:"Chúng tôi biết là Công Tôn thiếu vừa tranh đoạt thầu khai thác ở khu đó."
Công Tôn Dạ Uý mím môi, sắc mặt không thay đổi, "Các ngài thú thật là tinh tường."
Hắn cười nhạt.
"Vậy cho tôi biết lí do gì tôi phải nhường quyền khai thác cho các vị?"
Người của Hắc Tế nhàn hạ, hệt như yêu cầu của anh ta vừa rồi nói không hề có chút vấn đề gì cả.
"Đây là thương lượng làm ăn, bây giờ anh kí hợp đồng nhượng quyền khai thác kim cương ở Basidic Faley, chúng tôi trả giá gấp đôi giá anh thắng thầu, ngoài ra về sau làm ăn Lão đại nhà chúng tôi khoang thái hợp tác lâu dài.
Còn không thì...e là làm Lão đại nhà chúng tôi không vui sẽ có chút phức tạp đấy."
Công Tôn Dạ Uý im lặng suy nghĩ, để người kia tiếp tục nói.
"Nói cho anh biết, mỏ kim cương này có tầm quan trọng với Lão đại nhà chúng tôi, bằng mọi giá phải đạt được."
"Anh sẽ hiểu ý tôi mà."
Dĩ nhiên là hắn hiểu, đây chẳng đơn thuần là hợp tác nhượng quyền khai thác, dễ gì bọn họ lại nói là 'thương lượng'? Rõ ràng là lời nói có ý uy hiếp mà, cách nào bọn họ vẫn phải lấy được quyền khai thác mỏ kim cương này nên buộc hắn phải kí hợp đồng thôi, còn không thì sau này là cái gai trong mắt của Hắc Tế thì sẽ bị chèn ép.
Để tranh được mỏ kim cương này Công Tôn Dạ Uý hao tâm tổn sức không ít mới đạt được, kế hoạch khai thác và phát triển tối đa nguồn tài nguyên này, hiện tại kêu hắn nhượng quyền thì có chút lưỡng lự.
Giá gấp đôi thì chả là nghĩa lý gì nhưng mà 'miếng mồi' đằng sau mới là béo bở.
Có dịp hợp tác với Hắc Tế thì hắn chắc còn hơn diều gặp gió.
Phải biết Hắc Tế nhiều doanh nhân tài giỏi, khôn ngoan bậc nhất, được một cơ hội tiếp cận vào nhất định không phải chuyện xấu.
E.W được hắn thành lập chỉ mới ba năm, đang đường phát triển nên rất cần những pha hợp tác như này.
"Công Tôn thiếu từ từ suy nghĩ, chỉ cần không quá câu nệ thì chúng tôi sẵn sàng chờ."
"..."
"Lão đại các anh có vẻ hứng thú với mỏ Basidic Faley này nhỉ?"
Người đàn ông kia gật đầu, nụ cười vô cùng công nghiệp.
"Được! Tôi đồng ý kí hợp đồng."
Người đàn ông của Hắc Tế không khỏi kích động trong lòng, đáy mắt chỉ loé lên tia vui mừng trong chớp nhoáng rồi vụt tắt.
"Xem ra là Công Tôn thiếu biết nhìn nhận."
Anh ta chỉ đạo một người trợ lý đưa hợp đồng cho hắn, trong vòng năm giây đã hoàn tất.
"Về sau...!hợp tác thuận lợi!"
"Cảm ơn, rất mong hợp tác từ phía các vị."
Có điều Công Tôn Dạ Uý còn có một suy tính,
chỉ cần có cơ hội phát triển cùng 'rồng phượng' thì hắn không phải dùng tài nguyên của Công Tôn lão gia nữa, lúc đó hắn ung dung thoải mái hơn, hôn nhân hay sự nghiệp phải là do hắn định đoạt!