Thật ra Thi Hàm vẫn cố gắng cúi đầu, tỏ ra không hiểu gì cả, nhưng khi Hàn Chính Tự nói câu trên, cô lập tức đứng lên.
Nói nào là ra chụp ảnh với nhà hát con sò, thật ra là để tránh mặt.
Cũng không biết lúc thiếu vắng, họ nói chuyện gì.
Thi Hàm chỉ là không muốn quá quan tâm chuyện của sếp làm gì, mất công người ta lại cho rằng cô nhiều chuyện.
Hàn Chính Tự giống như là lâu rồi không tụ tập bạn bè.
Châu Thanh Di vẫn tiếp tục câu chuyện, chỉ là vẫn đề tài như vậy, kêu Hàn Chính Tự kiếm vợ.
Hàn Chính Tự tác động vật lí mấy lần, kêu anh ta ngậm miệng.
Châu Thanh Di cứ như mẫu thân của Hàn Chính Tự lo anh ở thế một mình.
Lúc sau mới để ý tới Thi Hàm, Châu Thanh Di liếc mắt thấy cô đang chụp ảnh, lại nói với người bên cạnh: "Cô ấy là ai vậy?"
Hàn Chính Tự đang nhấp bia, nhàn nhạt đáp: "Đồng nghiệp."
Lại nghĩ Hàn Chính Tự chẳng mấy khi thấy xuất hiện cùng đồng nghiệp, hơn nữa lại là phụ nữ thế này, cùng nhau ngồi ở đây.
Châu Thanh Di có chút đa nghi: "Thích rồi sao?"
Hàn Chính một lần nữa bất lực quay ra, thấy vẻ mặ Châu Thanh Di giễu cợt lại muốn đá một trận: "Cậu còn muốn thêm một câu nữa tôi đá cậu xuống biển.
"Ây da, nhìn cũng được mà." Châu Thanh Di vẫn còn tiếp tục: "Cậu cũng alone lâu rồi.
Đến khi cần tìm một người, thi thoảng cũng cần khuây khả, khải không? Đồng nghiệp nữ...!cùng chỗ làm, gần gũi...!cũng không phải không toits."
Vừa nói vừa đẩy vai, Hàn Chính Tự không nói mà lườm cậu ta.
Lần này ánh mắt Hàn Chính Tự không còn hiền từ, Châu Thanh Di tự biết ý mà dừng lại, nhưng lúc sau quay ra nhìn lại Thi Hàm, càng nhìn càng thấy dễ nhìn, thế lại quay nhìn: "Không mấy tôi đẩy thuyền giúp cậu."
Lần này Hàn Chính Tự đá cậu ta té ghế ngã xuống đất thật.
Châu Thanh chẳng giận, chỉ cười cợt quá trớn, còn muốn đùa cợt tiếp, ai ngờ nghe được một câu của Hàn Chính Tự.
"Đấy là em gái Ngôn Diễm, đừng đùa."
Châu Thanh Di liền im bặt.
Lúc quay về, vô tình liếc sang, lại thấy Thi Hàm đang đi về.
Hai người chạm mắt nhau, không lâu, nhưng có gì đó như bị dư chấn lời Châu Thanh Di, Hàn Chính Tự tự cảm thấy nhột, vội vã quay về.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thi Hàm có đăng ảnh nhà hát con sò.
Rất nhiều người bạn vào thích ảnh, đặc biệt là Giác Ngọc: Nhớ mua quà về nha.
Thi Hàm mỉm cười, trả lời xong thì tắt điện thoại.
Cô tính đi ngủ nhưng tin báo đến màn hình hiện có thêm nhiều bình luận hơn.
Hiểu Hiểu: Thi Hàm, cậu cũng đang ở Sydney à? Cậu đi lúc nào vậy?
A Văn: Ai chà, xịn quá nhỉ.
Đi chơi sao.
Oao.
Sydney?
Trong đó có Hi Hoa nhắn tin: [Thi Hàm...!cậu ở đâu?]
Thi Hàm biết từ hôm đó đến giờ cô không liên lạc với bạn đại học, một phần do lễ tốt nghiệp cô không đến dự, lễ tốt nghiệp cô họ cũng không đến chúc mừng.
Thi Hàm tính cứ vậy như cái bóng vô hình từ từ biến mất đi, rồi sẽ không còn ai nhớ tới cô.
Nhưng giờ chưa được bao lâu, bạn bè trên mạng xã hộ vẫn còn, ai cũng để ý như vậy, cũng không thể nào ngó lơ.
Thi Hàm cố tỏ ra bình ổn trả lời từng người.
Hiểu Hiểu: Mới đi hôm qua thôi.
A Văn: Ừ.
Tớ ở Sydney.
Hi Hoa: [Xin lỗi nha, Hi Hoa.
Hôm tốt nghiệp tôi chạy về trước không chào hỏi cậu.
Bận công việc quá nên quên hỏi tình hình.
Cậu thế nào? Có khoẻ không? Ừ, tôi đang ở Sydney.]
Hi Hoa lập tức nhắn tin: [Thi Hàm, cậu đi Sydney từ bao giờ? Cậu được sang đó công tác sao?]
Trong lúc đấy A Văn cũng trả lời bình luận của cô: Thi Hàm...!Hạ Vũ cũng đang ở Sydney.
Thi Hàm đang định trả lời Hi Hoa, nhìn thấy thông báo của A Văn, lập tức khựng lại.
Tại sao cô không biết Hạ Vũ ở bên này?
Hoá ra là Sydney.
Thi Hàm thầm nghĩ vậy.
Lúc trước cô sợ mình hỏi han quá nhiều, chỉ dám hỏi Hiểu Hiểu lịch Hạ Vũ đi nước ngoài, cũng quên mất hỏi anh đi nước nào.
Giờ thì đã hay.
Có phải trùng hợp quá rồi không?
Ở đây lệch múi giờ, Hi Hoa gửi tin nhắn lúc đó ở Thượng Hải vẫn còn sáng.
Thi Hàm trả lời nốt Hi Hoa rồi tắt điện thoại.
Hiện tại chẳng còn bao lâu nữa trời sẽ sáng, Thi Hàm không muốn buổi tiếp theo cô dạy muộn.
Buổi sáng, lúc tất bật sắp văn kiện giấy tờ liên quan thì có tiếng gõ cửa.
Thi Hàm chạy ra mở cửa, thấy Hàn Chính Tự đứng đợi, anh chỉ chỉ vào đồng hồ, ý muốn nói rời đi nhanh.
Thi Hàm vội vội vàng vàng chạy lại vào trong xách đồ rồi chạy theo.
Hôm nay Thi Hàm mới chính thức được giao lưu tiếp xúc với nhân viên công ty tổng, những đồng nghiệp nhân viên nơi đây ai cũng đều thân thiết và vui vẻ.
Họ tiếp chuyện và đối đãi cô rất nhiệt tình.
Trong lúc Hàn Chính Tự họp trong phòng, Thi Hàm với một cô gái làm trợ lí tên là Lisa ngồi uống trà tán gẫu nói chuyện.
Lisa là người Anh, có tóc vàng, nước da trắng rất xinh đẹp.
Lisa hỏi cô: "I have never seen you with Mr.
Han before." (Tôi chưa từng thấy cô đi với quý ngài Hàn trước đây.)
Thi Hàm đáp: "Yeah.
This is the first time I come here." (Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.)
Lisa pha cho cô một ly cà phê rất ngon, hai người nói chuyện thêm vài câu.
Lisa còn thiện chí cùng cô chụp một kiểu ảnh.
Thi Hàm muốn chụp một bức đứng trước logo công ty làm kỉ niệm, Lisa cũng sẵn lòng giúp cô chụp.
Đúng trong lúc chụp ảnh, Hàn Chính Tự và tổng giám đốc công ty từ trong phòng họp bước ra, Thi Hàm lại đứng ngay bức tường trước phòng họp của anh.
Vừa đi ra, Hàn Chính Tự liếc thấy Thi Hàm, chân bỗng khựng lại.
Tổng giám đốc William cũng đứng lại như sợ chắn mất khung hình của cô.
Thi Hàm giật mình, cũng may Lisa cũng vừa chụp xong được một kiểu.
Cô chạy ra chỗ Lisa lấy điện thoại thì Hàn Chính Tự gọi: "Thi Hàm..." Anh ngoắc tay với cô: "Lại đây."
Thi Hàm chạy lại, Hàn Chính Tự nói cô: "Chào hỏi."
Thi Hàm cũng nghiêm túc bắt tay tổng giám đốc William rồi lịch sự chào hỏi, ông ấy là người Úc chính gốc nơi này, tầm tuổi trung niên nhìn rất khoẻ mạnh.
Giám đốc William cũng rất thân thiện, không mang lại cảm giác xa lạ nào cả, nên Thi Hàm cũng bớt run.
Sau khi chào hỏi xong ông ấy hỏi cô: "You are new employee?"
Thi Hàm vui vẻ đáp: "Yes, I am."
William lại khen ở bên giám đốc Hàn đều toàn là những cô gái xinh đẹp như vậy, Thi Hàm liền đỏ mặt.
Sau đó nói thêm gì đó về dự án sắp tới, ông ấy nửa nói với Hàn Chính Tự, nửa nói với Thi Hàm.
Thi Hàm nghĩ là cuộc nói chuyện của cả hai, cô hơi hoang mang, không kịp bắt lấy nội dung.
Trong đầu vốn nghĩ là vấn đề ngoài buổi họp nên có lẽ không quan trọng, ai ngờ lúc đi về Hàn Chính Tự lại dặn: "Note hết những gì ông ấy nói lại."
Thi Hàm vì nửa nghe nửa nói chuyện, thật ra cũng không nhớ hết tất cả những gì ông ấy nói với anh, hơn nữa giọng ông ấy là giọng Úc khá nhanh, quả thật có chút khó nghe hơn bình thường.
Cô cũng không có ghi chú lại.
Cô đi theo sau Hàn Chính Tự trong tâm trạng lo ngại, đi vào trong thang máy rồi, mới can đảm thú nhận: "Giám đốc Hàn...!thật ra...!lúc nãy tôi không nghe rõ ông ấy nói gì."
Hàn Chính Tự tự nhiên quay sang, anh không quá hài lòng với câu trả lời của cô, cũng không có vẻ là sẽ tức giận, chỉ quay đi rồi không nói gì.
Thi Hàm thấp thỏm nghĩ, liệu mình có gây ra lỗi rồi.
Lúc gần đi ra Hàn Chính Tự chỉ nói: "Lần sau tập trung vào."
Thi Hàm mới có thể thở ra nhẹ nhõm nhẹ nhàng.
Buổi trưa đi ăn tại nhà hàng Thái Lan có gặp thêm một vài khách hàng, đến đầu giờ chiều lại quay về công ty tổng tiếp tục họp với đối tác.
Buổi tối kết thúc khá muộn.
Thi Hàm mở điện thoại, search tìm trên mạng danh sách nhà hàng trong khu vực.
Hiện tại đã là 7h, nhà hàng xung quanh còn khá nhiều, nhưng nhà hàng Quảng Đông ở Haymarket lại chỉ mở tới 9h đêm.
Ra khỏi thang máy, vì không để ý mà đâm vào cửa.
Hàn Chính Tự kéo tay cô lại, Thi Hàm ngẩng lên cúi đầu xin lỗi, xong lùi lại.
Đi tới đại sảnh, Hàn Chính Tự mới nói với cô: "Có đau không vậy...?"
Anh thấy trán cô ửng đỏ.
Thi Hàm sờ trán mình, dương nụ cười: "Không sao cả."
Nói xong Hàn Chính Tự cũng đứng sang một bên, anh có một cuộc điện thoại, Thi Hàm cũng đứng bên tiếp tục tìm hiểu.
Cô tìm được một nhà hàng Quảng Đông khác, mở tới 10 giờ tối.
Vừa ghi chú xong, chuẩn bị gọi taxi, đột nhiên nhận được tin nhắn Hi Hoa hỏi: [Thi Hàm, xin lỗi cậu.
Giờ tôi mới trả lời lại.
Cậu đi công tác bao giờ trở về? Có tiện nói chuyện không thế?"
Thi Hàm liếc mắt nhìn Hàn Chính Tự đang nói chuyện điện thoại không để ý ở phía trước, nhìn cuộc gọi đến của Hi Hoa liền quay đi lén bắt.
"Tôi đang đi với sếp."
Đột nhiên Hi Hoa hỏi: [Có thể cho tôi số điện thoại nước ngoài của cậu được không vậy?]
Thi Hàm không nghĩ gì cả mà đưa ngay.
Hi Hoa đột nhiên cúp điện thoại.
Một lúc sau, Hàn Chính Tự xong cuộc gọi quay lại, thấy Thi Hàm đang đứng ngơ ngẩn nhìn điện thoại.
Thi Hàm chỉ đang đọc tin nhắn của Hi Hoa nói: [Thi Hàm, là Hạ Vũ nhờ tôi xin số.
Nếu cậu ấy gọi cậu nhớ nghe máy.]
Chẳng biết Hàn Chính Tự đứng bên cạnh từ lúc nào, tới lúc nghe được giọng thì cô mới giật mình.
"Làm gì đấy?"
Thi Hàm quay mặt ra giật mình nhìn, Hàn Chính Tự gần ngay sát bên cạnh.
Anh cao lớn hơn cô một cái đầu, vai chạm vai cũng thấy chênh lệch với cô.
Thi Hàm vội tắt máy: "Không có gì hết."
Hàn Chính Tự xem xét nhìn cô một lúc rồi giục cô đi làm.
Đêm hôm đó, đến 10 giờ tối mới được đi về, nhà hàng Quảng Đông cũng đóng cửa.
Thi Hàm lại một lần nữa cùng Hàn Chính Tự tiếp tục ăn đồ tây.
Lần này có chút thay đổi khác biệt, tất cả đã đóng chỉ còn một quán đồ ăn nhanh sáng đèn.
Thi Hàm gọi thử pasta (mì ống), Hàn Chính Tự gọi pizza.
Của ai người nấy ăn, cũng chẳng thể gọi thêm chút rau salad nào, khá khô khốc và béo ngậy.
Thi Hàm cố hết sức cũng được hơn một nữa, Hàn Chính Tự cũng ăn được nửa cái pizza, một nửa take away (mang về).
Buổi hôm đó khá yên lặng, ăn xong thì bắt taxi đi về khách sạn.
Hàn Chính Tự khá mệt nên trở về đã liền ngủ ngay, chỉ có Thi Hàm còn thấp thỏm một hồi lâu.
Cô không ngủ được nằm một lúc lại lật ngược lại, trong tay cầm điện thoại một lúc lại mở lên xem thử.
Nằm đến rất muộn, không biết đến khi nào...!đến khi mắt đã mờ mịt...
Điện thoại hiện có người nhắn tin..