Hơi men rượu chẳng còn làm ai hứng thú nói chuyện.
Sau một hồi vật lộn, Châu Thanh Di cũng dừng lại.
Lúc này Hàn Chính Tự cũng đang say, màn mắt ngập hơi men, nhìn Châu Thanh Di nằm gục trên bàn, anh lại ngẫm tới câu nói cuối cùng của anh ta nói mình: "Này, Hàn Chính Tự, chẳng lẽ cậu không cô đơn à?"
Hàn Chính Tự tự mình rót thêm một ly rượu, hơi mắt anh lại đẫm thêm phiền muộn, một màu ảm đạm phảng phất qua anh.
Trả tiền hoá đơn, Châu Thanh Di mới mở mắt ra, vừa mở mắt ra lại nói: "Uống nữa không?"
Hàn Chính Tự đá cậu ta một cái, dựng cổ kéo dạy, kêu: "Đi về."
Nhưng vì cả hai đều say không thể lái xe được, Hàn Chính Tự tự gọi lái xe ngoài.
Thi Hàm tới bến ga tàu điện thì lôi điện thoại ra, lúc ấy Hàn Chính Tự nghe máy nói anh đang ở car park.
Thi Hàm nghe máy xong thì cất điện thoại, vội định chào Hạ Vũ rồi chạy đi nhưng Hạ Vũ ngăn lại: "Tối muộn rồi, để tôi đi với cậu?"
Thi Hàm nhìn vào mắt, khựng lại, không nói gì, cũng gật đầu.
Car park.
Hàn Chính Tự ngồi trong xe, liếc mắt liền thấy bóng dáng cô đang mò mẫm tìm kiếm xe mình.
Nơi này ánh đèn mờ mờ, Hàn Chính Tự ngồi góc tối nên Thi Hàm không phát hiện ra.
Thi Hàm định mở túi lấy điện thoại gọi điện, Hàn Chính Tự nhanh tay trước từ trong xe một cánh tay thò ra ngoài, cửa kính được hạ xuống, Hàn Chính Tự từ từ lộ mặt ra.
Anh gọi: "Bên này."
Trời hơi tối, Hạ Vũ cũng không nhìn rõ mặt anh trông như thế nào.
Chỉ nghe thấy một giọng đàn ông trầm đặc, cũng hơi nhíu mày.
Thi Hàm quay lại chào một tiếng, nói với Hạ Vũ: "Cậu đi được rồi, kẻo muộn.
Cậu về trước đi."
Hạ Vũ vẫn đứng lại: "Tôi nhìn cậu lên xe rồi đi về."
Nhưng Thi Hàm lắc đầu, đẩy Hạ Vũ quay người lại.
Hạ Vũ đành nói: "Vậy tôi đi về, cậu tới khách sạn thì gọi."
Thi Hàm mới gật đầu.
Nhìn bóng anh đi được một đoạn, thỉnh thoảng có ngoái đầu lại nhìn cô, Thi Hàm quay người đi vào trong xe.
Chỉ là nhìn thấy Hàn Chính Tự ngồi sau, cô không phát hiện Châu Thanh Di ở trên này.
Mở cửa xe ngồi cạnh ghế lái, chưa chú ý nhiều thì điện thoại phát tín hiệu.
Hạ Vũ nhắn tin hỏi: [Ngày mai cậu bay lúc mấy giờ?]
Thi Hàm ngồi ngơ ngẩn, suy ngẫm mông lung.
Chợt xe di chuyển dời đi, cô mới chú ý tới tài xế lái xe khá im lặng bên cạnh.
Lúc liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu mới phát hiện Châu Thanh Di.
Hàn Chính Tự mắt ảm đạm nhìn ra ngoài, Châu Thanh Di thì nhắm mắt ngủ tựa vào vai anh.
Cả hai giống như đang hơi men say, nhìn qua có thể đoán ra.
Tài xế cho xe rời khỏi khu vực.
Thi Hàm mới lí nhí mở miệng: "Nếu anh không thể lái xe được...!không cần tới đón tôi thế này..."
Cô nói xong lại ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu, lúc này thấy Hàn Chính Tự mới nhìn cô, chột dạ hơi rũ mắt xuống không dám nhìn anh.
Đột nhiên Hàn Chính Tự lại hỏi: "Không muốn tôi đón à?"
Chẳng hiểu sao giọng nói có phần khá cường điệu, Thi Hàm cảm giác anh không dễ chịu.
Cô im lặng, một lúc sau Hàn Chính Tự lại tiếp tục: "Nếu không muốn, lần sau tôi sẽ không bắt buộc."
Thi Hàm chẳng hiểu anh nói gì, liếc mắt gương chiếu hậu, thấy Hàn Chính Tự nhìn cô khá hình sự.
Thi Hàm lại thầm nghĩ cô đã làm gì, chỉ là đi gặp bạn thôi mà, cũng không ảnh hưởng công việc.
Chẳng lẽ đối với Hàn Chính Tự những chuyện riêng tư như này khá cấm kị sao?
Thi Hàm lại nhớ tới lời Thư Di nói với cô: "Mà đi làm với sếp áp lực lắm, tụi chị không chịu được."
Tự nhiên bây giờ cô đã hiểu áp lực mà Thư Di nói đến rồi.
Thi Hàm lẳng lặng cất điện thoại, đang lí nhí nói: "Tôi không có ý đó..."
Giọng trầm đặc của anh vang lên, giữa không gian yên tĩnh, có thể là do men hơi rượu làm hơi hướng anh có chút tâm tình, Thi Hàm cảm thấy khác lạ.
"Con gái ban đêm ra ngoài, không an toàn."
Thi Hàm vẫn liếc theo gương chiếu hậu, thấy Hàn Chính Tự không còn nhìn mình, mắt an tĩnh hạ thấp xuống như sắp ngủ.
Người này là đang quan tâm cô sao?
Trong lúc Thi Hàm mơ hồ còn cho rằng mình đã hiểu lầm anh, bất thình lình Châu Thanh Di bật dạy quậy phá một phen.
Hàn Chính Tự đang nhắm mắt an tĩnh cũng bị làm cho giật mình thức dạy.
Châu Thanh Di tự nhiên bật dạy nói: "Tôi xin số em gái Hàn Quốc đó rồi đấy.
Em gái ấy có vẻ thích cậu, cậu đừng quên gọi cho em ấy."
Hàn Chính Tự muốn an tĩnh cũng không an tĩnh nổi nữa, nhíu mày nhìn Châu Thanh Di làm loạn.
Châu Thanh Di vẫn đang nói: "Khó lắm tôi mới xin được số em ấy cho cậu.
Đúng luôn gu của cậu, người ta cũng bật đèn xanh nữa, cậu tốt số lắm đấy."
Hàn Chính Tự: "..."
"Nếu cô đơn quá thì cứ gọi điện.
Tôi cá là đêm nay em ấy đợi cậu không ngủ."
Hàn Chính Tự hết mức nhẫn nhịn, nhân lúc Châu Thanh Di cười đùa dựa dẫm, liền đẩy mạnh áp mặt cậu ta vào cửa.
Không biết do di chứng va đập hay do men rượu, Châu Thanh Di lại bất tỉnh nhân sự.
Xe đi tới căn hộ Châu Thanh Di thì dừng lại, Hàn Chính Tự gọi điện cho một người bạn nước ngoài của cậu ta xuống vác người rồi rời đi tức thì.
Về tới khách sạn, có lẽ do đã thực sự ngấm men rượu nên Hàn Chính Tự có chút loạng choạng bước vào thang máy.
Vừa bước tới đã bám ngay vào thành, dựa lưng ra sau rồi nhắm mắt lại.
Thi Hàm bất đắc dĩ đứng trước bấm nút tầng, mắt liếc nhìn gương phản chiếu trước mặt, thấy Hàn Chính Tự đã say bét nhè rồi.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Hoá ra đàn ông ai cũng thế.
Vậy mà lúc gặp Châu Thanh Di quảng cáo anh độc thân cô còn nghĩ anh khác biệt.
Dĩ nhiên không cần có bạn gái, đàn ông cũng có nhiều phương thức.
Châu Thanh Di cũng không việc gì phải nói dối trước mặt cô về Hàn Chính Tự.
Chỉ là đàn ông, không thể nào có thể độc thân một cách sạch sẽ.
Thi Hàm chỉ là thấy cô đã nghĩ quá thanh cao về anh rồi.
Người đằng sau đàn đứng bất động, đột nhiên mở mắt dạy.
Có lẽ thấy người phía trước không nhúc nhích, anh mới lên tiếng: "Làm gì vậy?"
Thi Hàm tỉnh lại trong suy nghĩ khẽ quay đầu lại: "Không có gì." Cô ấy úng.
Hàn Chính Tự hỏi cô: "Sao không ấn số tầng?"
Lúc này Thi Hàm mới biết cô quên gạt thẻ khách hàng nên thang máy không hoạt động.
Chân tay vụng về lúng túng làm mãi mà thẻ khách hàng không khớp, một bàn tay đằng sau với lên giúp cô gạt thẻ.
Thi Hàm đứng hình.
Hàn Chính Tự đứng rất gần ngay sát đằng sau cô, gần như có thể cảm nhận được cơ thể anh sau lớp áo mỏng.
Bên tai Thi Hàm còn cảm nhận thấy được hơi nóng từ hơi thở anh phảng phất, bên trong còn pha chút hương rượu, hơi nồng.
Chỉ là thoáng qua, Hàn Chính Tự gạt thẻ xong tự ấn số tầng rồi lui lại.
Thi Hàm vẫn đứng hình, hơi nín thở.
Có lẽ do nhạy cảm gặp nhiều trường hợp trước kia, lại thêm lời Châu Thanh Di vừa mới nói với anh, cộng thêm cả lời đồn trước kia.
Trong đầu một mớ bòng bong...
Thi Hàm hơi mẫn cảm, có xu hướng nghĩ tiêu cực.
Cô cố nhẫn nhịn tự tẩy não cho mình nhìn nhận tích cực lại, không nên xoay sự việc thành chiều hướng không hay.
Sự việc có lẽ không tối nghĩa như vậy.
Đơn giản không phải Hàn Chính Tự cố ý động chạm mình.
Nhưng tiếc thay, liếc qua gương phản chiếu trước mặt, lại thấy Hàn Chính Tự đang đặt mắt nhìn đằng sau mình.
Hàn Chính Tự mải nhìn vào mái tóc Thi Hàm, đằng sau mái tóc Thi Hàm rất dài, sợi ngắn sợi dài đằng sau còn gần chạm tới hông.
Không hiểu sau Hàn Chính Tự cứ chú ý tới một cọng lông chim bồ câu dính ở trên.
Hàn Chính Tự cũng không biết do mình say hay nghĩ gì mà lại đưa tay định gỡ bỏ, nhưng người ở trên lại xoay người nhìn anh.
Tay bất giác chưa thu kịp, còn chưa kịp hạ xuống, đã vô tình đặt trên ngực cô.
Tính huống tiếp theo càng cam go.
Hàn Chính Tự không biết chạm dây thân kinh chỗ nào mà còn không chịu thu tay.
Người trước mặt khinh bỉ nhìn anh, nâng túi vung ngang qua mặt, xoay người giận dữ đi nhanh ra khỏi cửa.
Hàn Chính Tự sờ sững đứng lại.
Ngày cuối ở Sydney là ngày không quá bận rộn.
Con người Sydney thân thiện, Thi Hàm ở nơi đây năm hôm, dường như lại có chút tình cảm với nơi này.
Tổng giám đốc William luôn vui tính tâm lí lịch sự, hỏi thăm cô cảm thấy thế nào mỗi ngày, cô trợ lí xinh đẹp người Anh Lisa luôn mang bánh làm ở nhà đến cho cô.
Đồng nghiệp xung quanh cũng rất dễ thương.
Hoà ái, thân mến, giản dị, mộc mạc.
Thi Hàm ở đây bắt đầu thích môi trường làm việc nơi này, cũng thích con người nơi này.
Trừ một người...!Kiếm Hiệp Hay
Hàn Chính Tự ngồi trong phòng làm việc của mình, liếc mắt cũng thấy thay đổi khác lạ.
Từ phòng rời khách sạn đến công ty, Thi Hàm đã có thái độ giữ khoảng cách với anh.
Mặc dù cô không nói, nhưng anh biết cô đang hiểu lầm.
Nhớ lại chuyện đêm qua, bản thân anh lại chẳng biết nên giải thích như thế nào? Sự việc đó cứ như mơ hồ có, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao.
Hàn Chính Tự gãi gãi đuôi mắt tự giày vò mình, liếc nhìn thấy Thi Hàm đang thân thiện chào tạm biệt tất cả mọi người, trong lòng lại nghĩ thấy cô vui vẻ như thế chắc là chẳng có việc gì hết.
Hay là mặc kệ.
Nói vô tội cũng không hẳn.
Sự động chạm đó...!Hàn Chính Tự lại vô tình nhớ tới.
Thật ra lúc đó anh có thể giữ khoảnh cách được, nhưng hiểu sao anh lại làm vậy..