Boss Dạ Đen Tối Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày


Biệt viện An gia, từ xa xa đã nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của một người phụ nữ.

Kèm theo đó là tiếng đồ đạc bị đập, tiếng loảng xoảng vang vọng khắp nơi.

Một nam nhân từ ngoài bước vào, đúng lúc chứng kiến tất cả.

Mày anh nhíu lại, bước chân nhanh hơn đi vào phòng khách.

Đúng lúc một chiếc ly bay đến phía anh, người hầu bên cạnh được một phen kinh hãi.

Nhưng sau đó, chiếc ly đã bị anh tóm gọn trên tay.

Anh đến bên sofa, ngồi xuống, đặt chiếc ly xuống bàn.

Người phụ nữ khi nãy gây ra mọi chuyện có chút chột dạ, đành dừng lại mọi động tác.

Bà im lặng quan sát con trai.

Người phụ nữ này chính là Nhị phu nhân của An lão gia, mẹ của An Viễn Lâm và An Viễn Dục.

"Mẹ lại tức điên cái gì vậy? Đập phá đồ đạc để thu hút sự chú ý của ba sao? Mẹ làm vậy ông ấy cũng không về đâu, phụ nữ trẻ bên ngoài rất nhiều..."
Nam nhân khi nãy lên tiếng, một tràng lời nói chế giễu dành cho mẹ mình.

An nhị phu nhân khẽ hừ một tiếng, lườm nguýt đứa con trai lớn của bà.

Thật là không biết cái tính xấc xược này học từ đâu nữa...!
"Không liên quan đến ba con...!Là thằng oắt con An Dạ Luật, nó dám không xem mẹ ra gì.

Thật tức chết ta mà...hừ..."
Nhắc đến kẻ đầu xỏ, bà không khỏi điên lên.

Hận không thể giết chết An Dạ Luật.

Người hầu bên cạnh cũng đã quen với cảnh này, liền lui đi làm việc của họ.

Tốt nhất không nên ở đây nghe họ nói chuyện.

"Từ trước đến giờ bộ hắn coi mẹ ra gì sao? Thậm chí đến cái liếc mắt hắn còn chẳng thèm."
An Viễn Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếp tục chế giễu mẹ mình.

Bây giờ nhìn kĩ lại, mới thấy người này cũng thật điển trai.

Khuôn mặt y như đúc với An Viễn Dục, khác mỗi một điều anh có một nốt ruồi ở đuôi mắt trái.

Thần thái cương nghị, vẻ đẹp mang sắc thái trưởng thành, lão luyện.

Ngược lại hoàn toàn với vẻ đẹp có chút trẻ con của đứa em trai kia.

"Con...con...!Con có còn coi ta là mẹ không? Sao lúc nào cũng ăn nói xấc xược với ta như vây?"
An nhị phu nhân càng tức giận hơn.

Không biết đứa con này của bà là khắc tinh của bà hay gì, mỗi lần nói chuyện là một lần bà bị nó chế giễu.

Không chuyện này cũng chuyện kia, bà chưa bao giờ nghe được một lời tốt đẹp từ đứa con trai này.

Ngược lại với em trai nó, bà rất hài lòng về cách cư xử của đứa con út.

Dù là sinh đôi nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau.

An Viễn Lâm từ chối trả lời, anh một mực im lặng.

Thưởng thức nốt tách trà nóng hổi.

An nhị phu nhân không nhận được hồi đáp, dù tức giận nhưng cũng phải nhịn.


Ai bảo anh là đứa con cưng của bà chứ, bà cũng không có cách nào ra tay với nó.

Huống chi chưa chắc bà ra tay được, người con này của bà rất thâm độc.

"Người đâu, mau dọn dẹp lại phòng khách đi.

Đừng để lão gia biết chuyện hôm nay, nếu không thì đừng trách."
Không nhận được sự đồng tình của con trai.

Bà quay sang trút giận lên người làm.

Sau đó hậm hực đi về phòng, đến giữa cầu thang thì nghe con trai bà nói một câu khiến bà phải dừng lại.

Anh nói :
"Con nghe nói mẹ có tình nhân bên ngoài.

Mẹ à...vẫn nên chú ý một chút.

Chuyện này lọt đến tai người khác sẽ gây bất lợi cho mẹ.

Vậy nên con không hy vọng sẽ có lần sau."
Anh nhàn nhạt nói, từng câu, từng chữ như một nhát dao khứa vào người An nhị phu nhân.

Thân thể bà cứng đờ, sao con trai bà lại biết được chuyện này.

Nhất thời trong lòng bà kinh hãi.

Có gì mà đứa con này không biết chứ?! Bà cũng quá khinh thường nó rồi.

Một người có dã tâm như nó, không gì là không thể làm.

Ngay cả người mẹ ruột như bà nó cũng không để vào mắt.

"Con không cần lo chuyện của ta..."
Bà bỏ lại một câu rồi đi thẳng lên phòng.

An Viễn Lâm uống hết tách trà, sau đó cũng rời đi.

Hôm nay trở về đây cũng chỉ để nhắc nhở bà mẹ già kia một chút.

Tránh ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.

Anh không muốn thanh danh của mình bị một chút chuyện nhỏ làm ô uế.

Tại Uất gia, không khí vui vẻ ngập tràn khắp nơi.

Vì sao à? Vì cuối cùng đứa con trai già của họ cũng mang bạn gái về a.

Rất là cao hứng đó.

Thật ra thì sự tình không phải như vậy, chả là sau lần bắt cóc kia.

Tình cảm của Uất Trì Ngôn dành cho Mạc Tử có chút khác, anh đã không còn cảm thấy bài xích với cô nữa.

Cũng đối tốt với cô hơn, nhưng tuyệt đối không phải là mối quan hệ như người nhà anh nghĩ.

Họ chưa có xác định mối quan hệ đâu.

Thật oan uổng cho anh a.

Vốn dĩ nay cô đến anh cũng không biết, lúc nghe cô gọi điện nói muốn đến nhà anh cảm ơn chuyện lần trước.

Anh định sẽ từ chối, nhưng khi ra đến cổng đã thấy cô ở đó.

Nên mới có cớ sự cô đến nhà anh, sau đó bị hiểu lầm thành bạn gái.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như vậy cũng tốt.

Anh đỡ phải bị ba mẹ ép đi xem mắt.

"Aiza...Mạc Tử à, cháu nói xem.

Thằng con trai nhà bác có tốt với cháu không? Nó mà bắt nạt cháu thì nói cho bác.

Bác sẽ xử lý nó."
Uất phu nhân mỉm cười lôi kéo Mạc Tử ngồi một bên, tâm sự mỏng.

Từ lúc đến Uất gia, cô cũng chưa được nói mấy lời với Uất Trì Ngôn.

Vì sự nhiệt tình của gia đình anh ấy mà cô có chút ngượng.

"Mẹ à..."
Uất Trì Ngôn mang vẻ mặt chán nản định lên tiếng.

Thì bị Uất phu nhân cho một cái lườm sắc lạnh, nuốt luôn lời định nói vào trong.

Ai bảo trong nhà mẹ anh là nhất chứ, ba và anh đều sợ bà ấy.

Bà nói một là một, hai là hai, ai mà cãi cẩn thận không có nhà để về.

Việc này anh có thể chứng thực, hồi còn nhỏ có một lần ba anh lỡ để phụ nữ lợi dụng.

Để lại một dấu hôn trên áo, thực chất ba anh cũng không để ý, và cũng không làm gì quá phận.

Nhưng khi về nhà đã bị mẹ anh nhìn thấy.

Bà ấy không nổi điên lên, mà rất nhỏ nhẹ nói chuyện với ba.

Sau đó ba bị cấm túc một tháng không được ngủ cùng mẹ, phải ngủ bên ngoài sofa.

Từ đó ba anh cũng không dám làm gì nữa, vậy nên lời mẹ nói là vàng, là bạc.

Không nghe theo sẽ rất thảm.

Mạc Tử bên cạnh thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh thì phì cười.

Không ngờ anh lại sợ mẹ mình a.

Như vậy sau này cô có chỗ dựa vững chắc rồi, để xem anh còn dám phớt lờ cô nữa không.

"Dạ, anh ấy rất tốt với cháu.

Chỉ có điều...anh ấy hơi có chút lạnh lùng, khó gần một chút chút ạ..."
Mạc Tử mỉm cười, trả lời câu hỏi của mẹ anh.

Mẹ anh có chút không hài lòng, quay sang nhìn anh.

"Con nên bỏ cái tính lạnh lùng, khó gần ấy đi.

Nếu dọa chạy mất con dâu của mẹ thì đừng về cái nhà này nữa...Hừ..."
Mặt Uất Trì Ngôn tỏ ra vô vàn biểu cảm vô tội.

Trong lòng không ngừng gào thét hàng trăm lần rằng anh vô tội.

Bộ khuôn mặt, khí thế lạnh lùng cũng tại anh sao...aaaa...thật không công bằng mà...!
Nhìn thấy bộ mặt xụ xuống của anh cô rất vui vẻ.

Không ngờ anh lại có thể tỏ ra đáng yêu như vậy.


Cô chấm người đàn ông này rồi.

Nhất định phải gả cho anh.

Không phải anh, cô quyết không gả.

Họ ngồi nói chuyện rất lâu, rồi cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình tràn đầy hạnh phúc.

Sau đó anh bị mẹ bắt tiễn con gái nhà người ta về, phải về tận nhà.

Rồi cả hai về nhà cô.

Rất lâu rồi cô mới cảm thấy hạnh phúc như hôm nay.

Tất cả là vì có anh bên cạnh.

Mọi thứ thật tốt...hy vọng tương lai sẽ tốt hơn vậy...!
Tại trung tâm thương mại, Cung Thiên Di đang cùng với Thẩm Ái Tử, Selena đi dạo.

Không ngờ lại gặp vị chú nhỏ của cô ở đây, chú ấy đi cùng với một người phụ nữ rất quyến rũ.

Cô gái này trạc tuổi cô, thân hình bốc lửa, ba vòng cực chuẩn.

Cô mặc một chiếc váy màu đỏ chói, bó sát người, còn rất ngắn, tôn lên đường cong quyến rũ.

Cô ấy đi đến đâu đều thu hút bao ánh nhìn của nam nhân.

Nhưng cô nhìn thấy cô ấy thì có chút trướng mắt.

Selena bên cạnh thì đang vui vẻ, bỗng mặt trở nên buồn bã.

Cung Thiên Di như nhớ ra chuyện gì đó.

Đúng rồi! Lần trước Dạ Tiêu Phàm có nhắc đến người mà Selena theo đuổi tên Âu Cảnh, không phải chứ?! Quá trùng hợp đi.

"Selena, cô sao vậy? Nhìn sắc mặt cô có vẻ không tốt, có phải trong người không khỏe không?"
Cung Thiên Di ân cần hỏi han, ánh mắt khẽ lướt qua vị chú nhỏ của cô cùng mỹ nữ kia.

Họ đang mua sắm, không hề phát hiện ra ba người bọn cô.

Selena lắc đầu, nói không sao.

Nhưng Cung Thiên Di và Thẩm Ái Tử không tin, tin được mới lạ.

Mặt cắt không còn một giọt máu, nếu hai cô tin thì có mà bị ngốc.

"Selena, nếu không ổn chúng ta có thể về.

Cô đừng cố gắng quá, kẻo bệnh đó.

Không phải cô sắp ra mắt bộ sưu tập váy cưới mới sao? Đừng để bản thân quá sức."
Thẩm Ái Tử trân thành khuyên nhủ.

Tính ra thì ba người họ thật có duyên, cùng là nhà thiết kế, nên có rất nhiều quan điểm giống nhau.

Mặc dù mỗi người thiết kế trên một lĩnh vực khác nhau, nhưng cũng rất đồng điệu.

Thẩm Ái Tử cô là nhà thiết kế thời trang, Selena cũng là nhà thiết kế thời trang nhưng là chuyên về váy cưới, còn Cung Thiên Di là nhà thiết kế trang sức.

Cả ba trở thành bạn của nhau thật tốt.

Mà đã là bạn tốt thì không thể bỏ mặc nhau được.

Selena nhìn hai người bạn quan tâm mình hết mực thì rất cảm động.

Cô nắm lấy tay hai người, mỉm cười nhẹ, nói :
"Tôi không sao.

Hai người đừng lo lắng, chúng ta có thể đi chỗ khác không.

Tôi không thích ở đây cho lắm."
Hai người kia đều đồng ý.

Không hỏi nguyên nhân, vì họ tôn trọng ý kiến của đối phương.


Nhưng họ chưa kịp rời đi thì cô gái kia và Âu Cảnh đã đến trước mặt họ.

Cung Thiên Di không thể không chào hỏi.

"Chú nhỏ..."
Giọng cô có chút không được tự nhiên.

Chào hỏi Âu Cảnh, anh gật đầu, quan sát ba cô gái trước mặt.

Không ngờ lại gặp cháu gái ở đây.

Thật cao hứng, còn có Selena nữa, người mà đã theo đuổi anh 5 năm rồi.

Nhưng bị anh từ chối, sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm.

"Cháu rảnh không? Tối nay cùng ta ăn một bữa cơm."
Anh phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh, hỏi Cung Thiên Di.

Trong lòng Ân Lạc Gia có chút khó chịu, cô ta mời mọc mãi mới được anh đi cùng.

Cư nhiên giữa đường lại xuất hiện một con nhỏ ngáng chân.

Cô ta không phục.

"A...thật ngại quá, cháu có hẹn với Selena và Ái Tử rồi.

Khi khác được không?"
Cô ngu mới đi ăn tối một mình với người này.

Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ thân thiện, nhưng cô không ưa anh ta một chút nào.

Lần sau nếu có hẹn cô sẽ dẫn theo ông xã a, nếu có chuyện gì xảy ra thì có ông xã cô giúp đỡ.

"Vậy hẹn khi khác vậy."
Giọng Âu Cảnh có chút mất mát, nhưng ánh mắt lại mang vài tia thích thú.

Hết nhìn cô lại nhìn sang Selena.

Nhưng anh lại tỏ ra không quen biết Selena, khiến lòng Selena dâng lên một cỗ chua xót.

Nói xong, cô định cùng hai người bạn kia rời đi.

Thì có một cô nhân viên đi qua, trên tay cô ấy bưng một tách trà nóng đến chỗ cô gái đi cùng chú nhỏ.

Không biết nguyên nhân gì, mà đột nhiên cô gái kia vấp ngã, tách trà nóng bỏng đổ hết lên tay Cung Thiên Di.

Khuôn mặt cô có chút nhăn lại vì đau đớn.

Cô nhân viên sợ hãi ríu rít xin lỗi cô, nhưng cô nói không sao.

Thẩm Ái Tử cùng Selena lo lắng không thôi, vội vã đưa cô đến bệnh viện.

Ân Lạc Gia khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đắc thắng.

Định hôn Âu Cảnh thì bị anh siết chặt eo, giọng nói trầm thấp vang lên, theo đó là sự cảnh cáo không hề nhẹ.

"Nhớ an phận một chút...đừng tỏ ra quá thông minh trước mặt tôi.

Em hiểu ý tôi chứ? Người không nên đụng vào thì đừng đụng..."
Thân thể Ân Lạc Gia run rẩy, gật đầu lia lịa.

Âu Cảnh buông eo cô ta ra, tiêu xái bước đi.

"Đi thôi."
Ân Lạc Gia đứng ngơ ngẩn một lúc, sau đó chạy theo anh.

Trong lòng vẫn có chút sợ hãi vì câu nói uy hiếp của anh.

Cô ta không có làm gì sai.

Chỉ muốn dạy cho cô cháu gái kia một chút, vì dám không nể mặt anh.

Nào ngờ lại bị anh cảnh cáo.

Cô ta thật không cam tâm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận