Dạ Tiêu Phàm ngây người, hai bàn tay ôm eo cô run rẩy.
Sau đó buông thõng xuống hai bên.
Cả hai im lặng hồi lâu, sau đó chợt anh quay người cô lại.
Mắt đối mắt, như muốn tìm kiếm một tia sự thật trong đôi mắt kia.
Nhưng Cung Thiên Di không cho anh cơ hội.
Trong mắt cô chỉ ngập tràn sự thất vọng, xen lẫn bên trong là nỗi đau không thể chữa lành.
Dạ Tiêu Phàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới ba ngày không gặp cô.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Ai đó trả lời anh đi?!
"Tiểu Di, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại nói vậy? Chuyện ly hôn không thể đem ra làm trò đùa được."
Dạ Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân đang sợ hãi.
Kiên nhẫn hỏi cô.
Anh muốn một câu trả lời thỏa đáng.
Giọng nói của anh mang đầy sự nghiêm túc, chất chứa bên trong là sự ôn nhu vô bờ bến.
"Em nói...chúng ta ly hôn đi! Em mệt rồi! Thật sự rất mệt...em không thể chịu được.
Huhu...xin anh, cầu xin anh hãy giải thoát cho em đi...!Làm ơn...huhu..."
Cảm xúc trong cô như vỡ òa.
Không thể khống chế được mà bộc ra hết thảy.
Những đau khổ tích tụ những ngày qua khiến cô không còn chống đỡ thêm một phút, một giây nào nữa.
Vì chỉ cần một câu nói của anh thôi, là tất cả tường thành đều sụp đổ.
Dạ Tiêu Phàm không hiểu cô đang nói cái gì.
Rốt cuộc thì anh đã làm điều gì có lỗi với cô.
Nhìn cô khóc thương tâm như vậy, nhất thời tâm trạng anh trầm xuống.
Nhưng cũng rất tức giận khi cô hết lần này đến lần khác nói muốn ly hôn với anh.
Không để cô có cơ hội nói thêm, anh cúi xuống chiếm lấy đôi môi của cô.
Bắt đầu ngấu nghiến, chỉ có như vậy anh mới cảm thấy cô thuộc về anh.
Cung Thiên Di vừa khóc vừa dãy dụa khỏi người anh.
Nhưng mọi động tác cô làm chỉ là dư thừa.
Sức lực của cô làm sao địch lại với anh.
Cô vô lực mặc kệ anh, nụ hôn của anh như trừng phạt cô.
Vì tội có ý định muốn rời khỏi anh.
Từng giọt nước mắt lăn trên đôi gò má của người thiếu nữ.
Khắc họa sự đau khổ đến thương tâm.
Một giọt lệ của cô chảy xuống miệng anh, vị mặn chát thức tỉnh anh khỏi cơn giận dữ.
Sau đó anh khẽ buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy thâm tình.
"Dạ Tiêu Phàm...!Vì sao anh lại làm vậy với em...huhu...!Tại sao anh luôn làm theo ý mình...hức hức..." Cô khóc nấc lên từng hồi.
Cảm xúc không thể khống chế được, bắt đầu mắng anh, "Anh là đồ khốn.
Anh là người không tốt...!Tại sao không chịu buông tha cho em...huhu..."
Dạ Tiêu Phàm ôm lấy cô, đầu tựa vào vai cô.
Mặc kệ cô đánh mình, anh cũng không quan tâm.
Nếu có thể làm cô nguôi ngoai cơn giận, cô làm gì anh cũng bằng lòng.
Nhưng tuyệt đối không có chuyện cô rời khỏi anh.
Điều đó là điều cấm kị.
Anh không cho phép.
"Anh không biết bản thân đã làm gì khiến em như vậy.
Nhưng anh thật sự xin lỗi..."
Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô, trấn an.
Cô mặc kệ tất cả, vẫn đánh đấm loạn xạ trên người anh.
Đến khi thấm mệt mới buông tay, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Em muốn làm gì anh cũng được.
Nhưng đừng có ý định ly hôn.
Cả đời này, em đừng mong rời khỏi anh!" Anh khẽ hôn lên vành tai của cô, sau đó cắn cắn.
Lời nói uy hiếp của anh khiến cô rối bời.
Sao anh có thể không nói lí lẽ như vậy chứ!? Bên ngoài có người khác mà vẫn muốn giữ cô ư?
"Anh...ưm...ân..." Không để cô có cơ hội lên tiếng.
Anh lại một lần nữa ngậm lấy cánh môi đỏ mọng kia.
Chặn lại những lời mà cô muốn nói vào bên trong.
Hai tay bắt đầu không an phận, vuốt ve khắp cơ thể cô.
Sau đó nhẹ nhàng ôm cô về phía giường, nhanh nhẹn thoát ly hết tất cả chướng ngại vật trên người cả hai.
Cung Thiên Di chỉ có thể vô lực phát ra những âm thanh rên rỉ mất hồn.
Trong lòng không khỏi hận cơ thể mình, đúng là không thành thục với lí trí của cô.
Cơ thể cô không thể thoát khỏi sự trêu chọc cũng như sự cám dỗ của anh.
Nó đã quen thuộc với anh, và sinh ra phản ứng.
"Tiểu Di...anh yêu em..."
Dạ Tiêu Phàm nỉ non, hai bàn tay không ngừng xoa bóp đôi gò bồng của cô.
Ánh mắt tràn đầy dục vọng không thể rời khuôn mặt ửng hồng của cô.
Cô động tình đúng là phong tình vạn chủng.
"Tiểu đệ" của anh bắt đầu rục rịch, hận không thể bùng nổ.
Anh nhướn người, đẩy "tiểu đệ" của mình vào bên trong *** ***** của cô.
Mà không có bất kì màn dạo đầu nào.
Khiến cô đau đớn, nhất thời mặt nhăn lại.
Nhưng rất nhanh đã bị khoái cảm lấn chiếm.
Rơi vào bể trầm luân cùng anh.
Tất cả mọi đau khổ dường như biến mất.
Giờ phút này đây, họ chỉ một lòng đắm chìm trong bể trầm luân.
Rũ bỏ hết thảy sự đau thương, nghi ngờ hay thù hận.
Hai cơ thể, hai tâm hồn như hòa quyện vào làm một.
Đồng điệu từ trong lẫn ngoài.
Đẹp một cách phi thường.
Dạ Tiêu Phàm không ngừng luật động, từ chậm chạp đến mạnh mẽ.
Khiến cả hai đạt đến cao trào mãnh liệt.
Hai cơ thể không ngừng dây dưa, cho đến khi anh khẽ gầm mình phóng thích hết tất cả vào bên trong cô.
Anh mới dừng động tác lại, ôm lấy cô điều chỉnh lại nhịp thở.
Hai trái tim giờ phút này như cùng chung nhịp đập.
Hướng về đối phương, một làn tình cảm mãnh liệt bao trùm tất cả.
Trong không khí ám muội phảng phất chút ngọt ngào đến ấm lòng.
Cung Thiên Di quay lưng về phía anh, cô lúc này rất rối loạn.
Hy vọng anh có thể cho cô một câu trả lời.
Nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Cô sợ, sợ sẽ nghe được những lời không nên nghe.
Cô sợ một lần nữa phải lựa chọn.
"Bà xã, có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh ôm cô từ phía sau, hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô ấm áp.
Hai mắt cụp lại, giọng run run.
"Ba ngày trước, tại một khách sạn.
Phòng 502...em thấy anh cùng một cô gái thân mật.
Rốt cuộc thì chuyện đó là sao?"
Vừa hỏi, hai tay cô vừa siết chặt lại.
Mơ hồ móng tay còn đâm sâu vào lòng bàn tay cô, khiến cô đau đớn.
Cơ thể trở nên căng thẳng, Dạ Tiêu Phàm bên cạnh cũng nhận ra.
Anh ôm cô nằm nghiêng, cằm tựa vào đầu cô.
Tay nhanh chóng gỡ bàn tay đang nắm chặt của cô ra, thay vào đó là bàn tay ấm áp của mình.
"Anh có thể giải thích.
Mọi chuyện do Hứa Mẫn gài bẫy anh, cô ta hạ thuốc anh.
Cho nên nhất thời bị cô ta lợi dụng, nhưng anh tuyệt đối không làm ra chuyện gì có lỗi với em.
Tiểu Di, hãy tin anh."
Anh trân thành nói, không giấu diếm bất kì chuyện gì.
Cung Thiên Di khẽ thả lỏng, hít thở đều đều.
Cảm nhận rõ rệt bàn tay anh đang nắm lấy tay cô còn có chút mồ hôi.
Anh dường như rất khẩn trương, lòng cô ấm áp đôi phần.
Trong lòng thầm có quyết định.
Cô định nói gì đó, nhưng lại vô thức thấy vết thương trên tay anh.
Mặc dù đã kết vảy, không còn chảy máu.
Nhưng vết thương này rất sâu, là vết cắt từ một vật vô cùng sắc nhọn.
Nhất thời lòng cô dâng lên một sự lo lắng, cô quay người lại, nắm lấy tay bị thương của anh.
Giơ lên, bắt đầu đối chấp.
"Tay anh làm sao mà bị thương?"
Hai mắt cô vô thức mà đỏ ửng, khiến anh rối loạn và lo lắng.
Cô vẫn quan tâm đến anh, chứng tỏ đã một phần tin tưởng anh.
Anh thật sự rất vui.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô vuốt ve.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
Em đừng lo lắng."
Cung Thiên Di nhíu nhíu mày, sao anh nói không sao.
Vết thương rất nặng, dù đã qua ba ngày nhưng nó vẫn chưa lành.
Như vậy mà nói không sao ư? Cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Cuối cùng anh phải thỏa hiệp, sau đó kể hết mọi chuyện cho cô.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, cô chỉ im lặng không nói gì.
Bề ngoài là vậy, nhưng trong lòng đã nguôi giận.
Và cô đã tự nhủ rằng, những hành động ghen tuông không lí trí của cô thật ấu trĩ.
Tự khiến bản thân đau khổ, cô đúng là người phụ nữa ngốc nhất trên thế giới mà.
"Tiểu Di, ba ngày nay anh thật sự xin lỗi em.
Vì anh bận nghiên cứu một dự án, nên đã không để ý đến điện thoại.
Anh thật sự không cố ý...anh..."
Môi anh bị ngón tay cô chặn lại.
Ngăn cản không cho anh nói tiếp.
Cô biết anh có nỗi khổ tâm.
Chuyện công việc của anh cô sẽ không can thiệp.
Nếu như muốn để cho cô biết anh sẽ tự nói, còn không thì cô sẽ không hỏi.
"Anh đừng nói gì cả.
Em hiểu...em cũng xin lỗi vì đã không nghe anh giải thích..."
Cô ôm lấy anh cọ cọ vào người anh.
Hơi thở quen thuộc cùng mùi hương dịu nhẹ trên người anh làm cô cảm thấy yên tâm.
Trong lòng thầm quyết định sẽ không ấu trĩ như trước nữa.
Anh cũng ôm cô thật chặt, để thỏa mãn sự nhớ nhung bao ngày qua.
Khoảnh khắc này này, anh muốn nó tồn tại lâu hơn nữa.
Để anh có thể ở bên cô.
"Hứa với anh, dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hãy nói cho anh biết, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.
Đừng chịu đựng một mình, bởi vì chúng ta đã là vợ chồng.
Là người một nhà, anh không muốn thấy em phải chịu tổn thương."
Dạ Tiêu Phàm vuốt ve lưng cô.
Ánh mắt mệt mỏi hiện rõ.
Ba ngày rồi anh đã không được nghỉ ngơi.
Dù được gặp bà xã đã tiếp thêm sức mạnh cho anh, nhưng vẫn không tránh khỏi sự mệt mỏi tích tụ lâu ngày hành hạ.
Trong ba ngày nhốt mình ở phòng nghiên cứu kia, thần kinh anh căng như dây đàn.
Có thể đứt bất cứ lúc nào.
Thật may, anh đã thành công.
Nhưng cũng không tránh khỏi mệt nhọc.
Dạ Tiêu Phàm từ từ nhắm mắt lại, hơi thở đều đều, sau đó yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Anh thật sự mệt quá...
Cung Thiên Di buông eo anh ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt.
Anh đã thiếp đi, có lẽ anh thật sự mệt mỏi.
Ấy vậy mà cô lại náo loạn một phen.
Haizz...!giờ nghĩ lại cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, tự khiến bản thân đau khổ.
Cung Thiên Di khẽ vươn tay sờ mi mắt anh, sau đó đến hai bên má.
Rồi đến đôi môi, từng thứ, từng thứ trên mặt anh đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Không thể phai nhạt.
Anh sẽ mãi là của cô, vậy nên cô sẽ phải nắm bắt thật chặt trong tay.
Không bao giờ buông ra.
"Phàm...em cũng rất yêu anh..." Cô khẽ thì thầm.
Sau đó nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.
Cảnh vật bên trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Mơ hồ chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của cả hai.
Bên cửa sổ, ánh trăng mờ ảo hắt vào, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.
Một làn gió nhẹ thoáng qua, mang theo chút hương vị lạnh.
Tán cây lẳng lặng đung đưa trước gió, bóng dáng nương nhờ ánh trăng mà hắt lên nền.
Quang cảnh mờ mờ, ảo ảo, khiến ta khó mà nhìn rõ...!Cũng như tương lai phía trước, rất khó nắm bắt.
Tựa như xa, tựa như gần....