Thời gian trôi đi rất nhanh, thấm thoát đã ba ngày trôi qua.
Hôm nay chính là ngày sáp nhập hai tập toàn lớn nhất nhì nước H vào làm một.
Điều này làm dấy lên một cuộc tranh luận bùng nổ trên các trang mạng xã hội.
Các công ty đối thủ thì nơm nớp lo sợ.
Dạ Thị và Cung Thị sáp nhập vào thành tập đoàn "Dạ Cung" khiến bao người phải e dè.
Đây chẳng khác nào là hổ dữ mọc thêm cánh.
Các vấn đề khó khăn được giải quyết triệt để khi tin tức được công bố ra bên ngoài.
Doanh thu tăng liên tục, giá cổ phiếu cũng liên tục tăng lên.
Các đơn đặt hàng bên Cung Thiên Di cũng tăng lên một con số khủng khiếp chưa từng thấy.
Trên dưới tập đoàn "Dạ Cung" rất vui mừng.
Các nhân viên trong công ty cũng bớt lo lắng khi khủng khoảng tài chính đã được giải quyết.
Tổng bộ "Dạ Cung" ở tòa nhà Dạ Thị trước kia.
Còn các tri nhánh khác ở nước H thì gồm Cung Thị trước kia và một số công ty nhỏ khác.
Các tri nhánh ở nước ngoài đạt mức doanh thu đáng kể.
Chỉ sau một ngày, tất cả mọi thứ vượt tầm kiểm soát.
Nhất là Âu Cảnh cùng An Viễn Lâm, họ cứ ngỡ mọi chuyện đã nằm trong tầm tay.
Nhưng sự trở mình từ Dạ Tiêu Phàm khiến họ phải nhận lại một tổn thất nặng nề.
Các công trình đấu thầu, các đơn đặt hàng, các dự án lớn lần lượt vụt khỏi tay.
Như vậy thử hỏi có ai chịu nổi?
"Chết tiệt!"
Âu Cảnh đập mạnh tập tài liệu xuống bàn.
Bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Gân xanh nổi lên trán, ánh mắt trở nên đục ngầu.
Khí lạnh tản ra khắp nơi khiến trợ lý cùng thuộc hạ bên cạnh phải rùng mình.
Thời tiết dạo này đã lạnh rồi, thêm một tản băng ngàn năm kia nữa.
Khiến họ càng lạnh hơn, dường như muốn đóng băng ngay tại chỗ.
"Âu tổng...!Hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ?"
Dù sợ hãi nhưng trợ lý bên cạnh vẫn phải lấy lại tinh thần, cẩn thận dò hỏi đối phương.
Thuộc hạ thân cận bên cạnh vẫn dữ vẻ tĩnh lặng.
Nhưng bên trong hắn ta lại đang rất căng thẳng.
Hắn ta theo lão đại đã rất lâu, mỗi khi lão đại tức giận.
Tuyệt đối không thể lên tiếng, nếu không sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng.
"Cậu lui ra ngoài trước đi.
Sau đó sắp xếp buổi họp khẩn cấp." Ánh mắt anh nhẹ nhàng quét qua trợ lý bên cạnh.
Nhịn xuống lửa giận, nói.
"Vâng." Trợ lý như được ban ân xá, vội vã đi ra ngoài.
Thực hiện chỉ thị được giao.
Trong phòng chỉ còn lại anh cùng thuộc hạ thân cận.
Cậu ta có biệt hiệu là K, một trong những sát thủ mạnh nhất trong nhóm sát thủ anh huấn luyện.
"Bên phía Âu Cảnh Sinh có gì không?"
Âu Cảnh không rõ ý tứ hỏi.
Trước mặt Âu lão anh sẽ nể mặt mà kêu một tiếng ba, nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn chấp nhận ông ta.
Anh vẫn còn nhớ khi còn nhỏ mình bị ông đối xử thậm tệ như thế nào.
Dù là con trai ruột thịt của ông, nhưng luôn bị ông khi dễ.
Còn bị ép buộc phải trở thành kẻ mạnh nhất.
Điều đó khiến anh rất khổ sở.
Năm năm sống trong địa ngục tăm tối, chịu sự huấn luyện cực hình.
Biến một đứa trẻ 10 tuổi vốn dĩ ngây thơ, hồn nhiên.
Trở thành một đứa trẻ 15 tuổi sẵn sàng giết chết bất cứ kẻ nào không vừa mắt anh.
"Lão đại, tôi đã cho người giám sát ông ta.
Ông ta đã cho người cứu Hứa Mẫn ra khỏi trụ sở của Hoắc Dạ Diễm.
Hiện tại dường như ông ta muốn dùng cô ta để trừ khử Cung Thiên Di.
Đồng thời muốn ép Dạ Tiêu Phàm giao ra nghiên cứu về vũ khí APX của cậu ta."
K cố gắng thâu tóm tất cả thông tin ngắn gọn nhất.
Nói một cách dõng dạc, K biết lão đại của anh không thích dài dòng.
Đặc biệt lão đại rất không kiên nhẫn, trước kia anh đã bị trách phạt vì tội dài dòng.
Làm mất thời gian của Âu Cảnh.
"Vẫn theo sát ông ta.
Xem ông ta muốn làm gì.
Không cần vội phá hoại kế hoạch của lão."
Âu Cảnh gõ gõ tay xuống bàn, ánh mắt trở lại vẻ lãnh đạm.
Hướng về phía cửa sổ, nhìn xa xăm.
Lần này cô cháu gái trên danh nghĩa của anh chắc phải nếm một chút mùi vị đau khổ rồi đây? Anh có nên ra tay giúp đỡ không ta? Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Vẫn nên là ngồi chờ xem kịch hay thôi.
"Rõ." K cúi chào Âu Cảnh rồi bản thân rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Âu Cảnh ngồi đó.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào người anh, tạo nên một kiệt tác mê mẩn lòng người.
Nam nhân trong trang phục vest đen lịch lãm, thần thái cương nghị.
Ánh mắt đăm chiêu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh ấy vẫn rất đẹp, cho đến khi một thiếu nữ ăn mặc hở hang, quyến rũ nhào vào lòng anh.
Phá vỡ khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt.
"Cảnh a...!Sao dạo này anh không gọi cho em.
Em rất nhớ anh đó..."
Ân Lạc Gia nhõng nhẽo nói, bàn tay không ngừng vuốt ve trước ngực anh.
Tiện tay cởi chiếc cà vạt, sau đó là ba cúc áo, rồi luồn vào bên trong.
Bộ ngực khủng bố cọ đi cọ lại trước cơ thể anh.
Hơi thở trở nên rối loạn.
Mày Âu Cảnh nhíu lại, tỏ rõ thái độ chán ghét.
Từ khi anh xác định mối quan hệ với Selena, anh đã không còn là người phong lưu đào hoa như trước nữa.
Vậy nên anh đã kêu trợ lý xử lý mối quan hệ mập mờ giữa anh và Ân Lạc Gia.
Chẳng lẽ cô ta vẫn không hiểu ư? Còn đến tận đây tìm anh.
"Cô đến đây có chuyện gì? Tôi hình như đã nói rõ ràng, hiện tại mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt.
Nếu muốn thêm tiền có thể tìm trợ lý của tôi." Anh lạnh giọng nói, khuôn mặt có chút không vui.
Ân Lạc Gia mặc kệ, vẫn cố ý vuốt ve khuôn ngực anh.
Bàn tay mềm mại còn không quên trượt xuống dưới vuốt ve "tiểu đệ" của anh.
Hơi thở ấm áp không ngừng phả vào mặt anh.
Như muốn khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
"Cảnh...!Đừng bỏ rơi em được không? Em chỉ cần có thể được ở bên cạnh anh thôi.
Em không cần điều gì cả, chỉ mong được ở cạnh anh..." Ân Lạc Gia ánh mắt long lanh, trực khóc nhìn anh.
Hai tay vẫn không ngừng vuốt ve, nhằm khơi dậy dục vọng của anh.
Nhưng cô ta đã đánh giá anh quá thấp.
"Tiểu đệ" của anh vẫn không hề có phản ứng.
Còn có mặt anh đã đen lại, sự giận dữ bao trùm khắp nơi.
Nguy hiểm tản ra, ấy vậy mà Ân Lạc Gia vẫn không nhận ra.
Vẫn một mực thực hiện kế hoạch quyến rũ.
Cô ta không muốn để vụt mất miếng mồi ngon trước mặt này.
Một người vừa có nhan sắc, vừa có tiền như anh, nữ nhân nào mà chẳng say mê.
"Cô chê bản thân mình sống quá lâu rồi ư?" Từng câu từng chữ lạnh lẽo rót vào tai Ân Lạc Gia, khiến hai tay cô khựng lại.
Đáy mắt hiện lên tia do dự, cùng sợ hãi.
"Em...em không có...!Em yêu anh, Cảnh em yêu anh...rất yêu..."
Lần này nước mắt của Ân Lạc Gia đã rơi.
Cô ta thừa nhận bản thân tham lam tiền tài, danh vọng.
Nhưng cô ta cũng tham luyến người đàn ông trước mắt này.
Ân Lạc Gia không cam tâm giao anh cho bất cứ nữ nhân nào cả.
"Hừ! Cô biết đấy! Người không nghe lời tôi, sẽ chết rất thảm." Vừa nói anh vừa nở một nụ cười tà mị.
Không một chút thương hoa tiếc ngọc đẩy Ân Lạc Gia ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Ân Lạc Gia như không tin vào mắt mình.
Không ngờ người đàn ông cô ta hết lòng yêu thương lại tàn khốc như vậy.
Ân Lạc Gia vẫn không tin bản thân mình bị ruồng bỏ, một mực bò đến ôm lấy chân anh cầu xin.
Nhưng đổi lại là sự im lặng cùng một bầu không khí chết chóc.
Rất nhanh sau đó cô ta bị bảo vệ lôi ra ngoài một cách không thương tiếc.
Khiến nhân viên trong công ty được mở mang tầm mắt.
Lại một trà xanh đến quyến rũ ông chủ và thất bại.
Ước mơ trở thành bà chủ của họ bị đánh tan.
Tốt nhất nên yên phận mà sống qua ngày, phải bảo toàn tính mạng.
Tại trụ sở "Diễm Lục", bên trong ngục giam tối tăm.
Ở đó đang có một thân ảnh nam nhân bị tra tấn dã man.
Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Vấy bẩn bầu không khí vốn dĩ trong lành.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần.
Thay vào đó là từng hơi thở nặng nề phát ra.
Nếu không ở gần, có lẽ sẽ không nghe thấy.
"Nói! Rốt cuộc là ai đứng đằng sau, kêu cậu giải cứa Hứa Mẫn." Dạ Tiêu Phàm không kiên nhẫn hỏi lại.
Nhưng người kia vẫn không hé nửa lời.
Tên thuộc hạ kia đi theo anh đã lâu.
Ấy vậy mà hắn ta lại phản bội anh, thả Hứa Mẫn đi.
Anh không biết tại sao hắn ta lại làm vậy? Anh đối đãi không tốt với hắn ta ư? Không hề! Anh coi hắn ta như anh em vào sinh ra tử, ấy vậy mà cái anh nhận lại là sự phản bội.
Dạ Tiêu Phàm không thể chấp nhận được điều này.
Vì tức giận nên vẫn ra lệnh cho thuộc hạ khác hành hạ người kia.
Bản thân lại một lần nữa hỏi cung.
Anh hình như đã quá nhân nhượng rồi chăng?
"Đừng để tôi phải xử lý người thân của cậu." Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đã khiến cho tên kia sợ hãi.
Hắn ta là một người trọng tình, trọng nghĩa.
Nên không thể để liên lụy đến người thân.
"Tôi...tôi nói..." Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của của hắn ta.
Toàn thân đau nhức, sự mệt mỏi bao phủ.
Dạ Tiêu Phàm ra hiệu cho người kia dừng cực hình lại.
Bản thân đứng đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua người đàn ông với toàn thân đầy máu kia.
Chờ đợi câu trả lời.
Giọng nói yếu ớt, run rẩy vang lên.
"Có người đã dùng vợ con để uy hiếp tôi thả Hứa Mẫn ra.
Bọn chúng nói nếu không làm theo...vợ con tôi sẽ chết...!Tôi không có lựa chọn..." Hắn ta vô lực nhìn anh, ánh mắt anh vẫn nhắm lại.
Muốn nghe nhiều hơn.
Hắn ta như hiểu ý, tiếp tục :
"Tôi cũng không rõ người kia là ai...!Chỉ biết có người gọi người đó là Âu đương gia.
Mọi chuyện chỉ có như vậy, xin Dạ thiếu tha mạng cho người thân của tôi...!Còn cái mạng này ngài muốn chém muốn giết tôi cũng tình nguyện..."
Dạ Tiêu Phàm không nói gì.
Chỉ lẳng lặng quan sát một chút.
Kiểm nghiệm lại lời nói khi nãy, ánh mắt người kia không một chút gọi là nói dối.
Trong lòng anh đã có câu trả lời, dặn dò thuộc hạ khác bên cạnh rồi rời đi.
Anh đã tha mạng cho người kia.
Tha mạng không đồng nghĩa với việc trả tự do, mà để hắn ta ở lại chuộc lỗi lầm...
Lòng Dạ Tiêu Phàm không khỏi lạnh xuống.
Lại là Âu gia, năm lần bảy lượt muốn hại anh.
Lần này không biết là ai đây? Âu cảnh hay Âu Cảnh Sinh? Hừ! Anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Dù từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gây thù với Âu gia, nhưng những hành động của họ đã chạm đến giới hạn của anh.
"Tôi sẽ từ từ chơi với các người! Đừng nghĩ Dạ Tiêu Phàm này dễ bị bắt nạt!" Khóe môi anh lộ ra một nụ cười.
Đồng thời âm thanh trầm ấm phát ra từ cổ họng.
Một câu nói mang lực sát thương vang lên trong ngục giam tối tăm.
Phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khẽ lay động mạng nhện kế bên.
Khiến những con nhện sợ hãi núp vào một chỗ.
Từng bước chân vang lên, xa dần, rồi xa dần.
Biến mất khỏi không gian tối tăm kia.
Như chưa từng tồn tại....