Dạ Tiêu Phàm uống hết ly này đến ly khác mà tâm trạng vẫn không khá hơn.
Anh muốn uống say để quên đi chuyện khi nãy anh vừa nhìn thấy.
Bởi vì nó khiến anh tức giận, khiến anh không thể khống chế cảm xúc của bản thân.
Khiến anh mất hết lí trí.
Anh thật sự rất khó chịu khi thấy Cung Thiên Di ở cùng người đàn ông khác.
Vì cái gì mà anh lại như vậy? Anh không biết, và cũng không muốn biết.
Bởi vì giây phút này, anh chỉ muốn uống rượu, một lòng làm bạn với rượu.
Mọi thứ xung quanh anh đều không quan tâm, ngay cả những lời khuyên dịu ngọt của Hàn Lyly anh cũng không để vào tai.
Tâm trạng anh bây giờ cực kỳ không tốt.
Lí do là "cái đuôi nhỏ" đã khiến anh khó chịu.
"Tiêu Phàm à, cậu đừng uống nữa..."
Hàn Lyly lại một lần nữa lên tiếng, vì khi nãy cô thấy anh không để ý đến mình.
Nên có chút tức giận.
Cô đường đường là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, tại sao lại không có sức hút bằng mấy chai rượu kia.
Dạ Tiêu Phàm lại chẳng thèm để ý đến cô, xem cô như không khí.
Dạ Tiêu Phàm đang khó chịu, khi nghe giọng nói càm ràm bên cạnh thì càng khó chịu hơn.
Mày anh nhíu chặt lại, mặt đen xuống, hướng ánh mắt đỏ ngầu về phía Hàn Lyly và đám bạn đang vui vẻ nâng ly.
"Cút! Cút hết cho tôi!"
Giọng nói tức giận vang lên, khiến tất cả mọi người trong phòng giật mình.
Dừng hết tất cả mọi chuyện, quay mặt nhìn anh.
Lòng không khỏi dâng lên sự sợ hãi.
Bắt đầu xì xào, rồi rời đi.
"Cô cũng cút đi! Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!"
Hàn Lyly giật mình nhìn anh.
Tại sao đột nhiên Dạ Tiêu Phàm lại nổi giận, cô đã làm gì sai sao? Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt có chút buồn, nhẹ giọng nói, có chút run rẩy.
"Mình...mình chỉ muốn ở cạnh cậu một chút thôi...!Tiêu Phàm...cậu đừng dọa mình được không? Mình rất sợ..."
Dạ Tiêu Phàm một lần nữa dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Hàn Lyly.
Có vẻ như cô gái này coi nhẹ lời nói của anh.
Thật sự không hiểu hay là đang giả ngơ.
"Tôi nói lại lần nữa...!CÚT!"
Lần này thật sự có hiệu nghiệm, tiếng quát của anh khiến Hàn Lyly sợ hãi tột cùng.
Cô run rẩy đứng dậy, vội vã ra ngoài.
Trong phòng VIP chỉ còn lại một mình anh.
Đây là căn phòng VIP giành riêng cho anh khi anh tụ tập ở quán bar này.
Còn một phòng nữa, ở tầng cao nhất của quán bar này.
Phòng đó chỉ có anh vào hai người bạn kia mới được bước vào.
Nhưng lâu rồi họ không tụ họp, anh lại có chút nhớ.
Nhưng giờ hai người đó đang ở Anh Quốc.
Anh muốn gặp họ để giải tỏa phiền muộn cũng không được.
Như vậy chỉ có thể làm bạn với rượu mà thôi...
Ngoài trời, bóng đêm cứ thế nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.
Không khí càng ngày càng lạnh, những ánh đèn neon của những tòa nhà chung cư bắt đầu tắt.
Chỉ còn lại một màu đen bao phủ.
Trong phòng cũng vậy, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo hắt lại.
Tạo nên một khung cảnh thật huyền bí.
Giống như tâm trạng của ai kia...thật khó nắm bắt...lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo...!Rất khó nói.
Biệt thự Dạ gia, bây giờ đã hơn 12 giờ đêm.
Nhưng trong biệt thự vẫn sáng đèn, bởi vì họ đang chờ Dạ Tiêu Phàm.
Ba mẹ anh đang sốt ruột, khuya như vậy rồi còn chưa thấy anh về.
"Bà đi ngủ trước đi.
Không cần chờ tên tiểu tử kia nữa.
Nó chắc lại chơi bời quên đường về rôi."
Dạ lão gia nhẹ giọng khuyên nhủ vợ mình, còn khi nhắc đến Dạ Tiêu Phàm thì có chút tức giận.
Tên tiểu tử nhà ông càng ngày càng không nghe lời, suốt ngày chơi bời.
Không biết đến bao giờ mới để cho hai vợ chồng ông bớt lo lắng hơn đây?
"Tiểu Phàm nó...!Aiza...!Tôi vẫn là lo lắng cho nó nên không ngủ được."
Dạ phu nhân buồn bực nói.
Cả đời bà chỉ có một người con, làm sao mà không lo lắng được cơ chứ.
Dạ lão gia không khuyên được vợ mình, đành thở dài, ngồi xuống cạnh vợ.
Giờ này người làm trong nhà đã nghỉ ngơi hết, chỉ còn lại hai vợ chồng ông đang thức và quản gia nữa.
Bởi họ đều lo lắng cho Dạ Tiêu Phàm không ngủ được.
Tiếng động cơ xe truyền đến, khiến ba người chút bỏ được lo lắng.
Cuối cùng thì anh cũng đã về.
Dạ Tiêu Phàm lái xe vào gara, chân thấp chân dài bước vào nhà, còn có chút xiêu vẹo.
Đầu thì mơ mơ màng màng, không tỉnh táo.
Nhìn tướng đi của anh, Dạ phu nhân không khỏi lo lắng.
Chạy đến chỗ anh, dìu anh.
"Tiểu Phàm, sao con lại uống say đến mức này.
Con không biết như vậy sẽ làm chúng ta lo lắng sao?"
Bà nhỏ giọng chất vấn, tâm không khỏi cảm thấy đau lòng.
Đứa con này vẫn là không biết chăm sóc cho bản thân.
"Mẹ...!Con không sao? Hai người đi nghỉ đi.
Không cần lo cho con."
Anh nhìn mẹ mình, sau đó là ba, nhẹ giọng nói.
Anh không muốn để người khác lo lắng.
Anh khẽ buông cánh tay mẹ đang dìu anh, sau đó cúi chào một lần nữa.
Từng bước lên lầu, dù hơi khó khăn nhưng anh không cần ai giúp đỡ.
"Quản gia, nấu bát canh giải rượu đưa cho nó đi."
Nhìn bóng dáng Dạ Tiêu Phàm khuất dần sau ngã rẽ, Dạ lão gia lên tiếng phân phó quản gia.
Rồi cùng vợ mình đi về phòng.
Quản gia nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Dạ Tiêu Phàm mệt mỏi lê thân xác về phòng, anh cảm thấy thật khó chịu.
Dù đã uống rất nhiều rượu, nhưng mà anh vẫn không thể nào quên được chuyện kia.
Anh thừa nhận là bản thân đã để ý đến cô nhóc kia.
Không biết từ khi nào, nhưng dường như anh đã xem sự tồn tại của cô bên cạnh anh là không thể thiếu.
Vậy nên khi thấy cô bên cạnh người đàn ông khác, anh cảm thấy tức giận, khó chịu.
Đang buồn bực thì quản gia bước vào, trên tay là bát canh giải rượu.
Ông khẽ đặt trên bàn, nhìn thiếu gia của mình, thẩm thở dài, nói.
"Thiếu gia, cậu mau uống canh giải rượu đi.
Nó sẽ giúp cậu cảm thấy bớt khó chịu hơn."
Anh nhìn bát canh giải rượu, sau đó cầm lên uống hết luôn.
Quên luôn cả chuyện nó đang còn nóng.
Quản gia chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy anh uống hết.
Ông cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, mặt Dạ Tiêu Phàm nhăn lại.
Sao lại nóng vậy chứ? Thật đúng là...
Quản gia cầm lấy bát canh đã trống trơn, nhìn thiếu gia của mình.
Sau đó định rời đi, nhưng lại nhớ đến một chuyện.
Ông cân nhắc một lúc lâu, sau đó quyết định lên tiếng.
"Thiếu gia, lúc cậu đi ra ngoài.
Cung tiểu thư có tìm cậu để tạm biệt.
Tôi thấy có vẻ như tiểu thư không khỏe, sắc mặt không tốt lắm."
Dạ Tiêu Phàm bỗng giật mình khi nghe quản gia nói, lòng anh nổi lên sự lo lắng.
Cô không khỏe sao? Như vậy tại sao còn đến dự tiệc? Đúng là ngốc nghếch!
"Ừm.
Ông lui ra đi."
Dạ Tiêu Phàm tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng giờ đang rối tung lên.
Quản gia nhìn ra được thiếu gia đang che giấu cảm xúc, ông cũng không tiện vạch trần.
Sau đó xoay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho anh.
Dạ Tiêu Phàm với lấy chiếc điện thoại, tìm số của cô.
Nhìn màn hình hồi lâu, cũng không dám ấn gọi.
Bởi vì anh cũng không biết nói gì.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, anh quyết định không gọi.
Nửa đêm nửa hôm vẫn là không nên phiền đến giấc ngủ của cô, như vậy chẳng phải khiến cô mệt mỏi hơn sao.
Anh để điện thoại vào chỗ cũ, sau đó vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, rồi lên giường ngủ.
Chuyện của cô, thôi để mai tính vậy.
Nằm trên giường một lúc lâu, anh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ thấy chuyện lúc nhỏ, từ lúc gặp cô đến bây giờ.
Bất giác khóe môi anh mỉm cười, anh không biết tại sao lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy? Phải chăng là mơ thấy cô.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua rèm cửa hắt vào trong phòng.
Khiến cho căn phòng tối om bỗng chốc sáng lên.
Dạ Tiêu Phàm nheo nheo mắt, từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ.
Đầu anh có chút nhức, có lẽ là do hôm qua anh uống hơi quá chén.
Ừm...hẳn là quá chén đi! Phải nói là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ uống nhiều như vậy.
Dạ Tiêu Phàm ngồi dậy, tựa vào thành giường, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng có chút buồn bực, anh có nên đi gặp cô không? Thật đúng là phiền não.
Đấu tranh tư tưởng rất lâu, anh quyết định đi gặp cô xem sao.
Dù gì cô cũng là hôn thê của anh, ừm thì nói trắng ra cũng được xem là thanh mai trúc mã.
Nghĩ như vậy, tâm trạng anh phấn khích trở lại.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, đi xuống nhà ăn ăn sáng với tốc độ chóng mặt.
Khiến Dạ lão gia và Dạ phu nhân cũng phải kinh ngạc.
Hôm nay Mặt Trời mọc hướng tây chăng? Tên tiểu tử nhà họ lại dậy sớm ăn sáng, khuôn mặt còn tràn ngập sự vui mừng.
Chẳng lẽ đêm qua tiểu tử này lỡ đụng đầu vào đâu đó, nên giờ thay đổi tính cách?
Dạ Tiêu Phàm nhìn nét mặt muôn hình vạn trạng của lão ba và lão mẹ, anh cảm thấy khó hiểu.
Sao họ lại nhìn anh với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh vậy? Anh đáng sợ vậy sao?
"Ba, mẹ, hai người sao lại nhìn con như vậy? Mặt con dính gì sao?"
Bất ngờ bị hỏi, hai người kia có chút chột dạ.
Vội vã quay mặt đi ăn sáng.
Đúng là họ có chút khoa trương rồi.
Mới sáng sớm đã dùng ánh mắt kì lạ nhìn con trai nhà mình.
Làm sao mà anh lại không có phản ứng kia chứ!?
"Ừm...!Tiểu tử, con xác định là mình ổn chứ? Hôm qua có bị đụng trúng đầu vào đâu không vậy?"
Dạ lão gia nhìn tên tiểu tử nhà ông, cất giọng nghiêm túc.
Ông vẫn là có chút lo lắng, nên đã lên tiếng, vừa để thỏa mãn lòng tò mò của ông, cũng là để thỏa mãn lòng tò mò của vợ ông nữa.
Đột nhiên bị hỏi vậy, Dạ Tiêu Phàm có chút ngây người.
What? Lão ba bị sao vậy? Cư nhiên lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này.
Anh rất bình thường nha, không có bị đụng đầu vào đâu a.
Oan uổng cho anh quá.
"Con không sao.
Tối qua cũng không có xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Ba mẹ yên tâm, con rất ổn."
Anh thận trọng buông dao nĩa trên tay xuống, lau khóe miệng.
Thành thật trả lời lão ba.
Sau đó bỏ lại một câu rồi dùng tốc độ chóng mặt biến mất khỏi tầm mắt hai vị trưởng bối.
"Ba mẹ, con ăn no rồi.
Con còn có việc, đi trước đây."
Hai trưởng bối Dạ gia nhìn theo bóng dáng mất hút của con trai.
Cùng nhìn nhau, trong đầu đều xuất hiện câu cảm thán : 'Tên tiểu tử rất không bình thường!'.
Sau đó tiếp tục bữa sáng.
Không chỉ trưởng bối Dạ gia thấy anh khó hiểu, ngay cả quản gia và người làm trong nhà cũng được một phen hú hồn.
Thiếu gia nhà họ thay đổi, có biến, có biến.
Ngược lại với người trong nhà Dạ gia.
Dạ Tiêu Phàm lại rất thoải mái.
Anh không hiểu tại sao lão ba lại hỏi anh câu hỏi ngớ ngẩn kia.
Nhưng mà anh cũng không quan tâm.
Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng đến gặp cô mà thôi.
Không biết tại sao? Nhưng hôm nay anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ là bởi vì anh sắp được gặp cô_"cái đuôi nhỏ" của anh...