T/g: nhân tiện, mình nói luôn: BĐC này cũng là thể loại ngược nha, ngược thân và ngược tâm, vẫn pha lẫn với một chút hài hài, chương 6 này sẽ là chương mở đầu cho cuộc hành trình ngược. Cảm ơn các bạn.
Sáng hôm sau, Du Du tỉnh dậy với bộ dạng nhếch nhát nhất từ trước tới giờ. Ngắm nhìn mình trong gương, cô mới biết được uy lực của Boss Đại Ca lớn như thế nào. Tối hôm qua, bị hắn cưỡng hôn, xém chút nữa là đi mẹ nó cái danh gái tân rồi. Phải nói là khổ cực lắm mới thoát khỏi cái hang ổ đó, về tới nhà là chỉ ăn một tô cơm lấy sức rồi nằm thẳng cẳng ngủ tới sáng, và giờ đây, hậu quả là cái bộ dạng này. Tóc tai như tổ chim, đồ thì nhăn nhúm, mặt thì hơi phù lên, cái tát ở má thì đã hết sưng rồi, tuy nhiên vẫn còn hơi nhức.
Chán nản vơ lấy một bộ đầm trắng đen đơn giản trong tủ, Du Du uể oải đi vào nhà tắm.
Trời mới biết, lúc đi ngủ cô còn mơ thấy hắn và cô nói cười với nhau, nghiêm trọng hơn nữa là cô và hắn đều nắm tay của một bé trai nữa cơ. Đây là ác mộng của cô đó nha, cô nghĩ lại cũng thật là may mắn, lúc ở trên xe chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, chắc là do bản năng háo sắc của cô nỗi dậy.
Cầm cây son màu đỏ hồng, Du Du đánh vào môi thử một đường nhạt, mắt cong lên hạnh phúc "Quả là hợp với mình, không uổng công tìm tòi làm thử"
"Papa, mami đâu, mami không ăn sáng à?" Du Du lăng xăng chạy xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất, chiếc túi xách lủng lẳng đung đưa theo từng bước chân của cô.
Mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng vẫn không quên kéo ghế ra mà ngồi. Điểm tâm sáng được bưng ra, Du Du vội vã mời mọi người dùng bữa rồi cắm đầu cắm cổ mà ăn, không thèm để ý đến sắc mặt không thể tệ hơn của papa mình.
Ông Du hắng giọng "Mami đang kiếm con đó, liệu hồn mà kiếm tiền đền ami đi."
Du Du sắc mặt nhất thời đông cứng, kích hoạt chế độ rô bốt chậm chạp ngẩng đầu lên "Thật ạ?"
Ông Du khẽ nhắm mắt, ngầm truyền đạt ý "Đúng rồi"
Nhận được câu trả lời, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang bay qua bay lại trong đầu cô. Má nó chứ, cô đâu có nhiều tiền tới như vậy, làm 3 tháng lương còn chưa đủ để mua nữa, khốn nạn thật!!!
"Con cũng có thể trả góp ami con mà"
"Nhưng mà...đồ ăn của con" Cô mếu máo, uất ức dậm chân liên hồi xuống sàn nhà.
"Cứ trả ami con tiền đi rồi muốn ăn hay uống papa cũng không quan tâm"
"Không đủ tiền ăn của con mà"
"Trả góp ami của con thôi mà, tiền sẽ đủ để ăn"
"Lương của con không có nhiều như papa đã nghĩ đâu"
"Vậy cứ chia ra nửa số tiền lương của con để trả góp là được rồi"
Lần này thì cô nín luôn rồi. Papa của cô vô cùng bướng nha, tính bướng của cô cũng được thừa hưởng từ người cha vĩ đại này đây.
Du Du đau lòng ăn hết phần ăn của mình, nặng nề đứng dậy đi làm.
Trời hôm nay thật là u ám, trời u ám bao nhiêu, cô u ám gấp bấy nhiêu. Với cái tâm trạng đó, Du Du lê bước đến nơi làm việc của mình, bỏ qua cả cái ánh mắt háo hức của Tiểu Niên.
Ái Niên mặt hưng phấn lay lay người cô mà hỏi "Tiểu Du, bà chị Vương Hoa bị Boss đày làm thư kí cho giám đốc bộ phận mình rồi"
Du Du sực tỉnh bởi cái lay và lời nói vừa phát ra từ Tiểu Niên. Đến bây giờ thì cô mới nhớ lại cái kí ức kinh hoàng tối hôm qua, nhưng mà cái cô thắc mắc là tại sao Tiểu Niên lại hào hứng đến như vậy? Chuyển ả ta sang bộ phận này thì cô và Tiểu Niên chết là cái chắc, mặc dù là tối hôm qua cô hình như thắng được cô ta nha.
Ái Niên nhìn sắc mặt khó hiểu của cô, dường như là thần giao cách cảm liền nháy mắt, mắt híp lại vui vẻ giải thích cho cô "Nè nè, cậu không cần phải như vậy, để tớ thông báo một tin vui cho cậu: tớ được làm thư kí của phó Boss hảo soái đẹp trai đó nha, là đích thân Đại Boss nói cho tớ đó, còn bảo là nếu sau này có việc gì thì cứ nhờ Phó Boss và Đại Boss, 2 người họ sẽ giúp a"
Du Du khó chịu cau mày, Tiểu Niên đi rồi thì ai sẽ nói chuyện với cô chứ "Cậu bỏ tớ à?"
"Không không, công việc thư kí của rớ không có nhiều nên Phó Boss nói với tớ là cứ làm ở đây, khi nào cần thì sẽ gọi"
"Ồ, vậy là được rồi, tối nay chúng ta đi ăn mừng cậu được làm việc chung với người trong mộng" Du Du gật gật đầu.
Thật ra thì Tiểu Niên thích Y Minh Phó Bos hơn là Mã Thiên Đại Boss, lúc đầu cô cứ tưởng Tiểu Niên thích Mã Thiên hắn, nhưng sau một hồi đàm tiếu, cô mới biết được là Niên Niên YÊU Y Minh. Quá thâm! Quá nguy hiểm mà! Vì vậy hãy nhớ rằng: đừng nhìn vẻ bề ngoài, đừng nghe những lời nói đầu mà nhận xét con người người ta.
Suốt ngày làm việc hôm nay trôi qua rất yên lành làm tâm cô cũng thanh thản đi nhiều. Cô trong lúc làm việc cứ thấp thoảng lo âu là Mã Thiên sẽ tới tìm cô, ngồi làm việc mà đầu óc cô cứ để ở chỗ hắn.
Tan làm, Du Du gọi điện cho Hỉ Nguyên rủ cô đi chung. 3 người đến nhà hàng trong khách sạn thuộc tài sản của công ty, ăn uống linh đình ở đó. Du Du chọn đại một phòng hạng vừa rồi cầm chìa khoá dẫn đường cho Hỉ Nguyên và Ái Niên theo sau.
"Này các cậu, ngày mai chúng ta được nghỉ nguyên ngày phải không?" Hỉ Nguyên say mèm thả phịch người xuống chiếc giường rộng lớn, lèm bèm lên tiếng hỏi 2 con người cũng say không kém mình nằm kế bên.
"Ừ... hình như là họp gì đó nguyên ngày" Ái Niên trả lời.
Du Du con heo thì vừa vào tới phòng là nằm bẹp xuống giường mà ngủ, Hỉ Nguyên hỏi xong cũng lăn mình chìm vào giấc ngủ luôn. Riêng Ái Niên thì vẫn chưa đi ngủ được, cái vòng tay của cô đã bị rơi đâu mất rồi. Cố gắng chịu đựng cơn say từ những ly rượu, Tiểu Niên loay hoay kiếm hết cả căn phòng nhưng cũng chẳng thấy đâu, liền đánh liều một phen bỏ mặc cái đầu đang ong ong choáng váng mà ra ngoài đi tìm.
Dù đã khuya rồi nhưng đèn hành lang trong khách sạn này vẫn sáng, ảm đạm có thêm một tầng không khí ám muội bao trùm. Tiểu Niên mơ hồ vừa đi vừa nhìn xuống sàn nhà để kiếm, rốt cục vì men say làm cho không để ý mà va vào một người đàn ông đang đi ngược về hướng cô.
Tiểu Niên ngồi dậy, vỗ vào đầu vài cái lấy lại tỉnh táo "Tôi xin lỗi, anh có sao không" Tiểu Niên không cần nhìn nhưng nhìn qua cái bóng cao che khuất cả tầm mắt của cô cũng biết người mà cô đụng vào là một người đàn ông lực lưỡng nha
~"Tôi không sao, cô cần kiếm gì à?" Người đàn ông này có một chất giọng vô cùng trầm, nghe vào rất êm tai.
"À tôi đang tìm chiếc vòng tay..." Tiểu Niên vừa ngước lên, những chữ cuối cùng đều bị nuốt ngược lại vào trong. Đó chẳng phải là Phó Boss đó sao?! Ô ô diện kiến người trong mộng trong hoàn cảnh này thật là mất mặt mà, thế nào Phó Boss cũng nghĩ xấu cô à xem, ô ô cô không chịu!!!
Y Minh hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt đó "Ra là cô à? Cô đi đâu vào đây vậy?"
Tiểu Niên trong lồng ngực tim đập thình thịch, mắt không dám nhìn thẳng vào Y Minh, khuôn mặt đỏ vì say bây giờ lại càng đỏ hơn nữa "Tôi....tôi đi chung với mấy người bạn cùng công ty..."
"Ừm, nhớ cẩn thận, à mà cô tìm vòng tay à, cái này phải không?" Y Minh trong mắt thoáng vụt qua một tia khó chịu, nhìn Tiểu Niên quần áo bình thường thì tia khó chịu đó liền biến mất, lấy từ trong túi áo ra một cái vòng tay màu bạc.
Tiểu Niên gật đầu, nhận lấy cảm ơn Y Minh rối rít, lảo đảo đi về phòng.
Y Minh nhìn dáng người xiêu vẹo của Tiểu Niên, trong lòng dâng lên một cỗ nóng nảy bực bội, tức tốc đuổi theo cô.
Tiểu Niên như con nai nhỏ bị sức mạnh của Y Minh lôi đi liền không kịp phản kháng.
"Phó....phó tổng giám đốc..." Y Minh nắm tay Tiểu Niên kéo về phòng hắn, đẩy cô vào trong rồi khoá cửa.
"Gọi tôi là Y Minh" Trong người hắn bùng lên một cỗ dục vọng quen thuộc tràn lan khắp cơ thể.
Tiểu Niên im lặng, cả người run lẩy bẩy. Cầu mong không phải là loại sự tình này, cô có nghe một số đồng nghiệp nói là Y Minh Phó Boss thích cô nhưng cô không tin, bởi vì cô đã thấy rồi, thấy rất nhiều lần. Tình cảm này cô chỉ có thể chôn giấu, không được bộc lộ ra ngoài, đồng nghiệp đều nói, cô là sướn nhất, mấy ngày là lại được Phó Boss ghé sang nói chuyện, tình cảm theo đó cũng ngày một lớn dần, nhưng cô biết cô không sánh được với bạn gái của Y Minh, cô cũng có nhan sắc, cũng có điện nước đầy đủ, nhưn so với cô người mẫu bạn gái Y Minh thì khác nhau một trời một vực.
Không thấy cô lên tiếng, ngọn lửa dục vọng trong người Y Minh lại bùng cháy mãnh liệt hơn, tựa hồ như thiêu đốt tất cả "Niên Niên, gọi tôi Y Minh, gọi ngay"
Tiểu Niên cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào, cô không muốn là người thứ 3 đi phá hoại tình cảm người khác. Tiểu Niên cô cũng nghe được sự tức giận trong lời nói của Y Minh nữa, cả cái sự dục vọng lớn lao đang được thể hiện ở dưới tầm mắt của cô nữa-•-
"Cô có nghe tôi nói không?" Y Minh như con thú bị chọc tiết lao đến Tiểu Niên, đẩy sát cô vào tường, hung hăng đè bả vai cô rất mạnh.
Tiểu Niên bất lực trước sức mạnh của Y Minh, nhưng không có nghĩa là khoing dám phản kháng lại(mạnh mẽ ăn đứt luôn cả Du Du)
"Phó tổng giám đốc, anh nên nghĩ về bạn gái của mình một chút đi"
Rõ ràng là Tiểu Niên cự tuyệt hắn, chẳng lẽ cô không nhận ra tình cảm hắn dành cho cô sao? Hắn phải hành động nhanh lên nếu không cô sẽ bỏ hắn mất, nếu hắn hành động theo cách này thì có lẽ cô sẽ nhận ra được tình cảm của hắn, hắn sẽ trói buộc được cô ở bên hắn, cách này là tốt nhất, mặc dù rất là ích kỷ và sẽ tổn thương cô rất nhiều.
"Phó.... phó tổng, anh buông tôi ra..." Tiểu Niên giãy người, 2 tay đẩy Y Minh ra.
Y Minh không thèm đếm xỉa tới lời nói của cô, nóng nảy ôm cô thật chặt, tay luồn vào trong áo của cô.
"Phó tổng, anh làm gì vậy, buông tôi ra..."
"...Tiểu Niên, anh xin lỗi..." Y Minh cắn răng, sau đó liền như một con thú hung hăng, cắn thật mạnh vào hõm cổ của Tiểu Niên.
"Á.... buông ra, á.... anh.... đồ khốn nạn, buông tôi ra..." Cái vết cắn ấy rất đau, nhưng làm sao sánh được nỗi đau trong tim cô chứ.
"Y Minh....anh buông.... á.... buông ngay.... hức hức...." Cô không thể chịu thêm được nữa, cố gắng chống đỡ tới đây là quá đủ rồi. Cô sợ, sợ lắm, cái bàn tay đang trong người cô....
Y Minh cảm nhận được một giọt nước nóng hổi rớt trên khuôn mặt mình, lập tức khựng lại, nhìn cô.
".....Anh....anh.... Tiểu Niên...." Y Minh hốt hoảng tột độ, rốt cuộc hắn vừa làm gì vậy?
Y Minh nhìn người con gái đang đứng trước mắt mình, áo lót bị hắn tháo ra, một bên rơi xuống tận eo chỉ biết che ngực lại, khóc nức nở.
Hắn không nói gì, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô. Giờ phút này, hắn cảm thấy mình còn hơn là một con quỷ, không hề có lương tâm, cưỡng bức chính người mình yêu thương nhất.
Hắn cứ ôm cô như vậy, đến khi cô khóc đến ngất đi mới bế cô lên giường, tận tuỵ chăm sóc cả đêm, trời sáng tự mình để lại lời nhắn cho cô rồi rời đi.
------------
T/g: Chân thành xin lỗi các bạn, truyện ra quá trễ mà còn quá ngắn, có rất nhiều chi tiết thiếu xót, mong các bạn thông cảm, chương sau mình sẽ cẩn thận hơn, chương sẽ dài gấp đôi chương này để đền bù tổn thất. Cảm ơn các bạn