Hàn Phong liền chạy đến thật nhanh vì trời tối quá không nhìn rõ nên hắn ôm cô gái đang cắm cúi hái hoa hướng dương vẻ mặt tươi cười nói:
- Uyển Nhi, anh tìm được em rồi.
Cô gai đang hái hoa thấy có lực lớn tác động từ phía sau liền hoảng hốt la Á lên một tiếng rồi quay lại. Gương mặt trắng bệch không còn một chút máu, đôi môi đỏ mọng , đôi đồng tử màu xanh biển hút hồn cô gái ấy rất đẹp nhưng đây không phải là người mà hắn tìm. Nhận ra mình thất lễ Hàn Phong buông cô ấy ra, cười khổ nói:
- Xin lỗi là tôi nhầm.
Cô gái chuyển vẻ mặt từ trắng sang đỏ nhanh trong tích tắc cáu lên với Hàn Phong.
- Anh quá đáng vừa thôi chứ, thấy tôi hiền rồi lợi dụng tôi à? Chỉ một câu nói xin lỗi là xong sao?
Hàn Phong nhíu mày lạnh tanh, cô gái chanh chua này đang làm khó hắn hay sao, hắn xin lỗi là được rồi vậy mà còn muốn thế nào nữa. Hắn ghét nhất kiểu người như vầy liền nhếch môi bỏ đi ném lại một xấp tiền Nga vào mặt cô ta.
- Làm gì có người như thế này chứ? - Cô gái cúi xuống nhặt tiền lên, cho dù rất thích tiền nhưng không thể bị nhục mạ như thế được liền cầm xấp tiền đó quăng vào người vừa ném nhưng.....
- Cô làm gì thế hả?
Lại ném vào một người khác,
Ánh trăng sáng soi vào gương mặt lạnh như băng đang nhíu mày lại, đôi đồng tử màu đen láy rất đẹp rất thu hút nhưng lại chất chứa một nỗi bi thương sâu trong đáy mắt khiến cô bất chợt ngẩn ngơ.
- Cô sao thế hả? - Vũ nhìn cô gái đang đứng trân trân nhìn anh thì tỏ thái độ không vui. Vốn dĩ anh định đến xem Hàn Phong thế nào thì vừa vặn bị ném xấp tiền vào mặt thật tức không chịu được chỉ biết nhíu mi tâm cười khổ.
- À. Không sao. - Cô gái đỏ mặt tía tai tiếng tim đập thình thịch nhìn vào Vũ nhưng vẫn không quên xin lỗi vì việc vừa rồi.
- Không sao. Xem như là trả thay cho người lúc nãy.
Nghe đến người lúc nãy, cô gái nhíu mày tức giận nói:
- Thì ra là bạn anh à. Cái người mất lịch sự đó thật là khiến tôi tức muốn chết đây.
Vũ nhìn bộ dạng ngây ngốc tức giận của cô gái lạ mặt thì bật cười, đây là người ngoại lệ làm anh cười sau.... Nghĩ đến đó anh liền thấy buồn rầu mỉm cười với cô gái rồi nói:
- Tôi có việc tôi đi trước đây.
Cô gái nhìn theo bóng dáng của anh gọi với theo:
- Này anh sau này có gì không biết cứ đến tìm tôi, nhà tôi ở gần đây thôi, Tôi là Dương Nhi tên tiếng anh là Emily
Vũ bước đi được vài bước thì mỉm cười vì sự trẻ con đến dễ thương của cô cũng xoay đầu đáp lại:
- Tôi là Vương Lâm Vũ, tên tiếng anh là Eliot.
___________________________________________________________________
- Dương Nhi sao em không hái hoa đi đứng nhìn gì ở đó thế hả? - Tôi đi đến vỗ vào vai cô, hướng mắt về phía mà Dương Nhi đang nhìn nhận ra không có gì liền dừng mắt lại trên người cô, gương mặt khó hiểu.
Lúc này Dương Nhi mới nhớ ra liền đỏ mặt với tôi, cười thẹn thùng:
- Không có gì đâu Sarah. Chị nãy giờ đi đâu vậy?
- Chị...chị đi có chút việc. - Tôi nghe Dương Nhi nói thế thì mỉm cười nhẹ, vốn dĩ tôi định đến đây thật nhanh nhưng lúc nãy hình như là tôi đã gặp phải Hàn Phong nên cũng không dám ra tiếp trực diện, chỉ biết nhìn từ phía sau rồi lén đi ra ngoài chờ hắn đi rồi mới quay lại.
- Ừm, mà chị có biết không em vừa nhìn thấy một người rất đẹp đẹp như được đúc ra từ tượng cẩm thạch vậy. - Dương Nhi mỉm cười vui vẻ, hai má có chút đỏ bừng.
- Vậy à. - Tôi nhìn vẻ mặt hớn hở của Dương Nhi thì phiếm đau, người mà cô vừa nói chắc chắn là Hàn Phong rồi.
- Phải chị ạ, nếu như có cơ hội gặp lại nhất định chị phải đến xem đấy nhé. - Dương Nhi tỏ ra rất phấn khích với vấn đề này. Tôi chỉ cười không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Về đến nhà tôi mỏi mệt tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên chiếc giường nằm ngủ. Nhắm mắt lại tôi lại thấy hình ảnh vui vẻ của ngày xưa, còn có hình ảnh đầy máu của Hàn Phong và những chuỗi trò chuyện đứt quãng, ngay cả hơi thở nam tính của hắn tôi cũng không bao giờ quên...
Tôi thật không hiểu được mình. Bây giờ tôi đã rời khỏi hắn nhưng sao tôi lại nhớ hắn đến thế? Nếu có một điều ước tôi sẽ ước cho chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau, đừng để tôi phải yêu hắn thêm một lần nào nữa.
Đặt tay lên che phủ đi đôi mắt, che phủ đi những hình ảnh đó nhưng nó vẫn không ngừng hiện ra trước mắt tôi, tàn nhẫn mà lấy đi từng giọt nước mắt của tôi.
___________________________________________________________________
Đêm nay Hàn Phong không thể nào chợp mắt được, mỗi lần nhắm mắt hắn lại nhìn thấy cô, thấy cô nhẫn tâm mà đâm hắn, thấy cô mặt mày tái xanh chạy đi bỏ lại mình hắn. Mở cửa ra ngoài ban công, Hàn Phong buồn rầu ngắm bầu trời đêm nhưng tâm trạng lại buồn bực đến thế ba năm nay cứ mỗi lần nhắm mắt hắn lại mơ thấy cô không biết đã bao nhiêu lần rồi nhưng mỗi lần mở mắt hình ảnh của cô đều biến đi không một chút lưu giữ. Hắn cầm điếu thuốc trên tay, đốm lửa lập lòe cháy sáng một chỗ nhỏ.
Hắn phải làm thế nào mới tốt đây? Nếu tìm được cô thì hắn nên nói gì? Có nên bắt cô trở về bên cạnh hắn hay không?
Có. Hắn sẽ bắt cô trở về toa thành đánh cô một trận rồi khiến cô ở cạnh hắn suốt đời nhất định là vậy. Nhưng phải tìm cô ở đâu đây? Cho dù là tổ chức của hắn rất rộng nhưng lùng sục cũng khó ...
Nghĩ đến đây tâm trạng hắn không được vui, đốm lửa trên điếu thuốc cháy vào cả tay hắn cho đến khi tắt hẳn hắn mới phát hiện ra. Bầu trời mới đây đã rạng sáng rồi, Hàn Phong thấy vậy liền ra ngoài đi dạo. Không khí quá ngột ngạt khiến hắn cũng chịu không nỗi.
___________________________________________________________________
Dù sao cũng không ngủ được, tôi quyết định sẽ xách giỏ đi hái hoa hướng dương, cũng là để hít thở bầu không khí trong lành.
Nơi này vào đông khí trời hơi lành lạnh, nhưng rất mát mẻ tôi đi đến cánh đồng vàng rực, đi dạo một vài vòng để chọn hoa, hướng dương còn là quốc hoa của nước Nga. Người dân Liên Xô trước đây chọn loài hoa hướng dương làm quốc hoa của mình bởi một lẽ đơn giản, họ và loài hoa này đếu hướng về phía mặt trời, hướng về cội nguồn ánh sáng. "Vật đổi sao dời", Liên bang Xô Viết tan rã, nhưng nước Nga ngày nay vẫn chọn hướng dương là quốc hoa của mình bởi không một loài hoa nào lột tả hết được tính cách Nga, tâm hồn Nga như loài hoa ấy.
Một cách tự nhiên như tên gọi, hoa hướng dương luôn luôn hướng về phía mặt trời. Theo vòng quay của Thái Dương, cuối ngày người ta lại thấy hoa hướng về phía Tây, đêm tối buông xuống nó lại tự động quay lại phương Đông để đón bình minh ngày mai.
Mỗi bông hoa hướng dương bản thân nó cũng như một mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng rực rỡ xuống thế gian, tượng trưng cho tính cách hào sảng, đường hoàng và sự tỏa sáng.
Ngay cả tôi cũng rất thích loài hoa này, có rất nhiều công dụng chữa bệnh và còn một điều nữa.... Đó là nơi mà tôi và người đàn ông đó có rất nhiều kỉ niệm , nó là " mặt trời nhỏ " trong lòng của tôi. Tôi vương tay ngắt một vài cánh hoa, nó mềm mại lại mỏng manh như thế nên tôi hái rất cẩn thận để không làm hoa bị dập từ từ cho vào giỏ. Qúa trình đó cứ tiếp diễn nhiều lần cho đến khi tôi nghe được một tiếng nói quen thuộc vang lên có từ tính.
- Uyển Nhi.
Tôi nghe có người gọi tên Việt Nam của mình thì có chút ngây ngẩn ra, bình thường người Nga đều gọi tôi là Sarah nhưng sao có người lại biết tên đó của tôi? Ngưởi đó có phải hay không là người mà tôi ngày đêm không dám nhớ thương...
Tôi không dám nghĩ đến là người đó, tôi đã cố tình trốn tránh hoảng sợ cùng cực, không hề quay đầu mà chạy thật nhanh về nhà. Thấy tôi chạy hình như người đó cũng chạy theo tôi chẳng mấy chốc cánh tay tôi đã nằm gọn trong bàn tay to lớn săn chắc. Một vòng ôm vững chãi choàng lấy thân người tôi, hơi thở nam tính mà tôi không bao giờ quên được và giọng nói đó...
- Uyển Nhi cuối cùng cũng tìm được em rồi. Anh cứ nghĩ sau này sẽ không tìm ra em nữa,
- Buông ra, buông tôi ra anh nhận nhầm rồi. Tôi là Sarah tôi không phải Uyển Nhi mà anh tìm. - Tôi ra sức vùng vẫy, giọng nói gần như là hét lên.
Nghe thấy vậy, thân mình cao lớn run lên. Sao có thể, hắn đã nhìn rất kỹ để tránh lầm lẫn giống ngày hôm qua thế thì tại sao lại không phải chứ? Hàn Phong nới lỏng vòng tay xoay người đó lại trước mặt hắn.
Gương mặt trắng hồng, ánh mắt không còn vẻ bi thương trong đáy mắt, đôi môi anh đào đỏ rực, gió thổi nhẹ khiến làn tóc bay ngang mũi hắn mang theo mùi táo đặc trưng thấ thì sao không phải là cô được chứ? Hắn không tin, đôi mắt đượm buồn thốt ra những lời nói từ sâu trong ý nghĩ.
- Em đừng trốn tránh tôi. Tôi rất nhớ em. Rất nhớ em.
Đáy mắt ưu sầu thành thật như vậy khiến tôi thôi vùng vẫy, cũng không ngọ nguậy nữa đứng như chôn chân tại chỗ nhất thời không biết nói gì. Giọng
nói đột nhiên trở nên cao vút.
- Anh còn đến đây để làm gì nữa, hãy để cho tôi được yên.
Hàn Phong nhìn cô hét lên, gương mặt ưu sầu càng lộ rõ. Anh buồn bã nói:
- Tôi đã tìm em rất lâu, ba năm, đã ba năm rồi. Em đừng trốn tôi nữa. Em nhìn thấy vết thương này hay không, là em nhẫn tâm đâm tôi rồi bỏ đi mất biệt ba năm. Uyển Nhi em có còn lương tâm hay không, em có biết tôi đã chờ ngày chúng ta gặp lại bao lâu hay không? Em có biết ngày nào tôi cũng chỉ nghĩ về em hay không mà em lại ích kỷ như thế hả?
Những lời này là tâm tư của hắn hay sao? Là thật sao, tôi rất muốn nói là tôi không yêu anh nhưng... Giờ phút này cuối cùng nước mắt cũng đã rơi rồi, nó đã vì những lời nói thâm tình của hắn mà chút mạnh mẻ còn lại trong tôi đều đã vỡ tan thành nước mắt.
- Hàn Phong anh có biết hay không, tôi muốn rằng tình yêu của tôi và anh tựa như một cây bồ công anh mỏng manh. Chờ khi gió lên sẽ thổi nó đi đến một miền đất mới, ở nơi đó sẽ không có anh cũng chẳng hề có tôi. Mỗi người một nơi thì tốt biết mấy, thế thì tôi sẽ không bao giờ nhớ tôi đã từng yêu anh, yêu chính hung thủ giết chết ba mình anh có hiểu hay không?
Hàn Phong nhìn tôi kích động như thế thì ôm tôi vào lòng, gọi ngọt ngào hai từ " Uyển Nhi ".
- Em đừng rời bỏ tôi nữa, hãy trở về củng tôi. Bây giờ tôi mới biết em quan trọng với tôi như thế nào.
Zing Blog