Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi

- Tôi không về đâu. - Tôi lắc đầu nguầy nguậy sống ở đây rất tốt, có Dương Nhi lại tháng ngày nhàn rỗi không chút khổ đau thì tại sao lại phải quay về nơi đó chứ.
- Em phải về cùng tôi. - Hàn Phong nắm chặt một cánh tay tôi, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi bất chợt hoảng sợ.
- Anh lại muốn bắt tôi về xong nhốt tôi lại hay sao? - Tôi không nghe hắn tiếp tục vùng vẫy đến cuối cùng vì sự không an phận tôi đã khiến Hàn Phong nổi giận mà trợn mắt nhìn xoáy vào tôi.
- Em còn nghịch tôi hôn em.
Nghe Hàn Phong nói vậy, tôi nhíu chặt đôi mày, tức giận nói:
- Anh định cưỡng hôn tôi hay sao?
- Tôi đã cảnh cáo trước tại vì em không nghe, đừng trách tôi.
Hàn Phong nói rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn, không hẳn là thô bạo mà lại mang theo một chút nhẹ nhàng tức giận cùng một chút chiếm hữu khiến tôi ngây ngất. Đã lâu rồi hắn không dịu dàng như thế, bất chợt tôi không thể hiểu nổi mình mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, hòa quyện cùng nụ hôn này.
Không biết qua bao lâu, Hàn Phong đi từ nhẹ nhàng đến cuồng dã không ngừng ép tôi vào hắn như thế muốn hai người nhập lại làm một. Tôi có nên theo hắn trở về hay không? Còn trả thù thì sao? Phải làm sao mới đúng đây?
" Uyển Nhi con phải trả thù cho ba. Phải trả thù cho ba. " Giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai tôi, giọng nói đau đớn oán trách của ba không ngừng giày vò tôi khiến lí trí của tôi được dịp phát huy. Tôi nhất định phải trả thù, tôi phải giết Hàn Phong.

Tôi đẩy Hàn Phong ra mỉm cười ngọt ngào nói:
- Được rồi, Hàn Phong em cũng yêu anh.
Hàn Phong vòng ngang eo tôi ôm tôi vào lòng thật chặt, ánh mắt toát ra vẻ vui sướng trên khuôn mặt không giấu được ý cười.
- Vậy về tòa thành cùng anh nhé.
- Được. - Tôi cười híp mí, một nụ cười gian xảo, Hàn Phong anh phải chết chết.
Hàn Phong hình như không thấy được tôi đang nói dối, hắn lập tức đưa tôi về tòa thành sau rất nhiều thời gian ngồi máy bay, tuy thời gian gấp rút như vậy nhưng tôi vẫn không quên Dương Nhi, vội nhắn cho con bé một tin
___________________________________________________________________
- Dương Nhi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. - Vũ đi đến ngồi cạnh Dương Nhi cất tiếng nói.
- Có chuyện gì vậy? - Dương Nhi đang nghịch nước thì dừng lại vẩy hai tay cho ráonước rồi hỏi.
- Cô có biết người pha chế rượu hướng dương hay không? - Vũ cũng không định hỏi về vấn đề này, nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ đó là Uyển Nhi
- Biết chứ. Chị ấy ở chung nhà với tôi. - Dương Nhi gật đầu mỉm cười vui vẻ.
- Vậy à. Thế cô ấy tên gì? - Vũ tò mò hỏi.
- Chị ấy là Sarah.
Vũ nhíu mày có lẽ không phải, một cái tên rất lạ. Nhưng anh lại không giấu được muốn biết thêm về người này.
- Cô ấy còn có tên nào khác ngoài tên này hay không?
- Có. Chị ấy tên Uyển Nhi, mà nè anh đừng gọi chị ấy bằng tên này nha, là tôi tình cơ phát hiện đó. Chị ấy không thích ai gọi tên này đâu. - Dương Nhi nhìn xung quanh, cẩn trọng nói.
Vũ thoáng ngạc nhiên rồi lấy lại sự bình thường như lúc đầu. Anh cũng đã nghi ngờ nhưng không vội nói ra anh tiếp tục tìm hiểu.

- Tại sao vây?
Dương Nhi đượm buồn cất tiếng nói:
- Chị ấy nói tên này gắng liền với quá khứ không mấy vui vẻ, chị ấy muốn quên hết, quên một cách sạch sẽ mọi thứ. Có lẽ chị thất vọng vì một điều gì đó nên thành ra như thế.
Vũ nghe cô nói thì gương mặt buồn hẳn, đáy mắt không giấu nỗi nét bi thương. Người đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi.
- Ừm. Mà Dương Nhi này, cô là người Việt à?
- Phải. Tôi qua đây từ nhỏ, nhưng sống có một mình à. Tên Dương Nhi này là do chị ấy đặt cho tôi ấy. Dương là tên hoa Hướng Dương còn Nhi là tên của chị ấy.
- Chẳng phải cô ấy nói cô ấy không cho cô biết tên thật của mình hay sao? - Vũ thắc mắc.
- À, chị ấy cho tôi biết mình tên Nhi. Còn Uyển Nhi là do tôi tình cờ phát hiện.
- Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?
- Chị ấy ở khu nhà trọ gần đây nhưng đã chuyển đi rồi.
- Cô ấy chuyển đi đâu?
- Cái này... chị ấy không có nói. Chỉ nói là chuyển đi một nơi xa lắm. - Cô bé nhăn mày lo lắng.

- Được rồi, tôi có việc phải làm rồi tạm biệt.
Vũ nói rồi đi thằng một mạch về khách sạn của anh. Anh lấy ra chiếc điện thoại rồi gọi cho Hàn Phong.
- Alô.
- Anh phong Uyển Nhi đã từng ở Nga. - Vũ gấp gáp nói.
- Tôi biết. - Giọng nói điềm đạm không hề tỏ ra sự bất ngờ nào.
- Làm sao anh biết được? - Vũ ngạc nhiên vì thái độ dửng dưng của Hàn Phong, anh thắc mắc hỏi.
- Cô ấy đang ở cùng tôi, cậu cũng nên về đây đi. - Hàn Phong vừa ôm cô vừa nói.
- Tôi biết rồi.
Vũ tỏ ra tức giận, anh nắm chặt cái điện thoại như muốn khiến nó gãy làm đôi, gân xanh nỗi đầy trên trán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận