Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi

- Em yêu anh sao? - Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên.
- Thật.
Tôi vẫn khóc, khóc nhiều lắm, nhiều đến nổi người nào nói tôi cụng không nhận ra chỉ biết cúi gằm mặt mà trả lời.
- Vậy em sẽ không hận anh nữa, ở bên cạnh anh mãi mãi phải không? - Hàn Phong cười đểu, hắn nhìn xuống cô đang gục đầu mà trầm giọng.
- Ừ.
- Vậy thì được rồi.
Hàn Phong hét toáng lên rồi tháo tung những dây chuyền nước biển, khóe môi cười tươi thật tươi. Tôi lúc này mới ngẩng mặt lên, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ, tôi lau mặt để xác định cho rõ có phải người chết có thể sống lại hay không. Cảm giác lo lắng bồn chồn xen trộn vào nhau len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi đó có thể tóm gọn lại là Sợ hãi.
Sau khi xác định rõ ràng người đang tươi cười trước mặt tôi mấy phút trước còn đang nằm im lìm đã có thể hồi sinh thì tôi giật mình đẩy hắn ra la toáng lên.
Ôi trời ơi ma.....
- Anh... không phải đã chết rồi hay sao? - Tôi chỉ tay vào hắn, lắp ba lắp bắp như trẻ con tập nói. Giọng nói run rẩy nét mặt trắng bệch không còn tí máu.
- Em mong anh chết đến vậy sao? - Hàn Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi tôi, hắn hỏi ngược lại. khóe môi giản ra thành một nụ cười.
- Khô...không có. Anh chưa chết sao? - Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi cơn sợ hãi, toàn thân run cầm cập.

- Đương nhiên là chưa rồi, tất cả đều là nhờ vào em đó. Anh sắp sửa bước vào quỉ môn quang nhưng nghe tiếng em kêu anh về thì anh mới tỉnh dậy. Em đã nói sẽ ở bên anh, em không định nuốt lời chứ?
- Hàn Phong, em rất sợ.
Tôi đột nhiên không còn nghe thấy hắn nói lời nào nữa, tôi cứ tưởng hắn đã chết rồi nhưng nào ngờ hắn lại tỉnh dậy, còn cười đùa với tôi tôi thật sự rất vui. Nhưng tôi phải đánh chết hắn, đánh hắn cái tội làm tôi phải lo lắng đến nước mắt ngắn dài.
- Hàn Phong chết bầm em đánh chết anh.
Tôi không ngừng đánh vào người hắn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Tôi sợ... Sợ hắn không tỉnh lại, sợ hắn sẽ mãi mãi bỏ rơi tôi, tôi sợ không còn ai quan tâm tôi nữa. Tôi sợ lắm, hắn đã tỉnh rồi thế nhưng tại sao tôi lại phải khóc?
Lúc nãy là tôi khóc vì buồn, còn bây giờ là vì hạnh phúc. Hàn Phong vòng tay kéo tôi sáng bên người hắn, khóe miệng giản ra cưng chiều nói:
- Đừng nghịch nữa, ngoan đi anh thương cục cưng à.
- Đồ xấu xa. huhu. - Tôi không ngừng khóc, hai tay vẫn đánh vào lồng ngực hắn.
- Là em khiến anh bị như thế, Uyển Nhi bây giờ em muốn như thế nào. - Hàn Phong không nói giọng đùa cợt, hắn trở nên nghiêm túc nâng gương mặt tôi nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn.
Sau một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng đã có quyết định, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Có lẽ em muốn ở bên cạnh anh.
- Em đồng ý bỏ hết thù hằn trước đây. - Hàn Phong thẳng thắn hỏi
- Phải. - Tôi đáp
Tôi đã quyết định sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn vui vẻ, cùng hắn cười, cùng hắn giải quyết mọi buồn phiền. Tôi biết làm như thế là có lổi với ba tôi, mẹ tôi nhưng...
Con xin lỗi ba mẹ, hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu là con. Con thật sự yêu anh ấy, cam tâm tình nguyện chịu sự khiển trách của tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng đó là quyết định của con, con không hối hận, mãi mãi không hối hận.
Tôi cười nụ cười xen lẫn hạnh phúc....
- ĐI anh dẫn em đến nơi này.
Hàn Phong đột nhiên lên tiếng, không chờ sự đồng ý của tôi đã vội bế tôi đi. Hắn rất khỏe, một tay nhấc bổng tôi lên ôm vào lòng nhử trẻ nhỏ. Tôi nằm trong lồng ngực hắn, rất kiên cường rất vững chãi. Tôi ngước lên nhìn hắn, gương mặt không hề biến đổi che khuất tầm nhìn mọi nơi khác của tôi cứ như hắn là cả thế giới của tôi vậy, rất hạnh phúc, một nụ cười nhẹ thoảng qua gương mặt đang ửng hồng.
- Đến nơi rồi.

Hàn Phong cất tiếng nói, gương mặt không hề biến đổi.
Tôi nhìn xung quanh, hoa hướng dương. Hoa hướng dương rất đẹp. Tôi đưa tay chạm vào nó cảm giác mềm mại mịn màng khiến tôi nở một nụ cười thỏa mãn.
- Anh đưa em đến đây làm gì?
- Không biết chỉ đơn thuần là thích thôi. - Hàn Phong nhún vai.
Thật là... Tôi mỉm cười huých nhẹ vào khuỷu tay hắn, rồi cùng Hàn Phong ngồi xuống một thảm cỏ trong khu vườn.
- Uyển Nhi, em có biết vì sao anh lại phải giết ba em không? - Hàn Phong đột nhiên nói.
- Đừng nhắc nữa, tôi không muốn nghe. - Tôi bịt chặt hai tai lại, chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi. Tôi đã chấp nhận bên cạnh hắn thì đứng nhắc lại quá khứ đau lòng đó nữa.
- Không thể được, tôi không muốn mỗi lần em nhớ lại, rồi hận tôi. Tôi không muốn em phải hối hận vì quyết định này, tôi phải nói. - Hàn Phong xoay qua bóp chặt vào vai tôi đau điếng, gằn từng giọng.
- Đứng nói. - Tôi thật sự không muốn bới lên nữa, nó rất đau, khiến tôi có cảm tưởng như vạn tiễn xuyên tâm.
- Em phải nghe. Tôi là bất đắc dĩ mới giết ông ấy, là do ông ấy cấu kết với người khác ám hại tôi.
- Vậy tại sao anh phải ép ông ấy chơi ma túy hả? Nếu anh không ép thì ba tôi không bao giờ đụng vào thứ đó. - Tôi hét toáng lên.
- Tôi không có, em hãy tin tôi Là do Triệu Tử Hào biết ông ta đi theo tôi nhiều năm nhất định tôi sẽ tin tưởng ba em nên hắn ta mới buộc ba em chơi ma túy làm cho ba em phải nghe lời hắn mà giết tôi. - Hàn Phong hét lớn, hắn muốn mọi chuyện phải rõ ràng, hắn không muốn cô phải hối hận vì đã ở bên hắn.
- Anh nói dối, tôi không tin. - Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt từng giọt lại từng giọt lăn dài.
- Tôi nói toàn bộ là sự thật, em không tin có thể hỏi Vũ, hỏi Anh Luân Họ đều biết.

- Cứ cho là lời anh nói là thật đi, nhưng mà... sau này anh đừng nhắc đến nữa. - Tôi không muốn tranh cải với hắn về vấn đề này nữa, tôi không muốn đào xới về nó nữa. Tôi rất mệt..
- Tôi hỏi em có tin tôi không? - Hàn Phong kích động, trán nhăn lại bóng lưỡng mồ hôi, hắn sợ cô sẽ nói không tin hắn sợ cô không tin hắn.
- Được, tôi tin anh. Tôi cũng đa phần hiểu được nguyên nhân đó.
Phải, tôi biết hắn không nói dối. Tôi biết hắn là bất đắc dĩ nhưng dù sao đó cũng là ba tôi, tôi không buông xuống được. Tôi không thể kết luận được là ai đúng ai sai, tôi chỉ là quá kích động, tôi bây giờ mệt rồi. Tôi không muốn mất đi hắn vì tôi hiểu tôi yêu hắn đến nhường nào.
- Có thật hay không? - Hàn Phong cảm thấy rất vui, nếu như cô không tin hắn có phải sẽ lại rời bỏ hắn đi hay không? Nhưng rất may, câu trả lời của cô là điều hắn muốn. Hàn Phong cũng không muốn nói về vấn đề này, hắn chuyển sang vấn đề khác.
- Em có biết vì sao tôi lại dẫn em đến vườn hoa hướng dương này không?
- Không.
- Là vì ý nghĩa của nó. Tôi không muốn nói ra nhưng chắc em cũng ngầm hiểu được lời tôi muốn nói.
Tôi không trả lời, tôi hiểu được. Tôi hiểu hắn đã đặt rất nhiều niềm tin cho tôi, tôi biết hắn đã rất hy vọng về tình yêu này vì ý nghĩa của hoa hướng dương là....
Niềm tin và hy vọng. Anh chỉ biết duy nhất có em
- "Bởi vì quá yêu, quá để tâm nên tự tìm lấy thương tổn cho chính mình. Tôi không muốn yêu anh quá sâu đậm để rồi khi anh ra đi tôi không thể vực dậy được". Tôi ngước nhìn ra phía cánh đồng hoa hướng dương vàng rực có vài tia sáng cam vàng của ánh mặt trời trong buổi chiều tà, ánh mắt có vài phần lo âu khó hình dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận