Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Cô trợn to mắt, tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Thật đúng là không nhìn ra, bản lãnh mê hoặc đàn ông của em đúng là không tồi. Một mặt nhớ mãi không quên người yêu cũ, mặt khác lại thừa dịp tôi ra ngước ngoài nhân tiện làm trợ lý riêng cho ngôi sao. Trước kia tôi thật đúng là đã xem thường em!"

Hạ Minh Duệ quét mắt nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt ám muội khiến cho người ta không nhìn ra tâm tình chân thật của anh.

"Với vóc dáng này của em, trừ tôi ra, còn có ai yêu thích?"

Hạ Minh Duệ không hề che giấu sự khinh miệt trong mắt mình.

Không biết thế nào, đôi mắt Lâm Thiển Y đỏ lên, hàm răng cắn thật chặt cánh môi đỏ thắm. Chỗ bị anh cắn mới vừa rồi có chút đau.

Rõ ràng không phải như thế, nhưng tên khốn kiếp này tại sao lại nói cô như vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng anh cô chính là một người phụ nữ xấu xa vậy ư?

Nhưng sao cô lại thấy đau như vậy?

Ánh mắt to như nước bịt kín một tầng sương mù. Nhưng Hạ Minh Duệ không vì vậy mà bỏ qua cho cô, ngược lại một tay kéo cô lại, lần nữa hôn lên đôi môi kiều diễm.......

Động tác của anh cuồng dã lại bá đạo, không cho cô chút thời gian để giải thích hay thở dốc....

Không biết là trong lòng đau hay là thân thể đau, nước mắt cứ như vậy làm nhoè đôi mắt....

Tại sao phải vũ nhục cô như vậy?

"Hạ Minh Duệ, đừng như vậy, nơi này chính là..."

Phòng làm việc!


Lời nói kế tiếp bị anh cứng rắn ngăn ở trong miệng.

Lỡ như bị người khác nhìn thấy phải làm sao bây giờ? Cô mắc cỡ khiến hai gò má đỏ bừng, trong ánh mắt Hạ Minh Duệ lại là một đôi mắt quyến rũ như tơ, ngượng ngùng cùng xấu hổ. Nghĩ đến người phụ nữ này ở cùng người đàn ông khác ở sau lưng anh, ngọn lửa giận vô danh trong lòng kia không cách nào áp chế được. Anh chỉ muốn dùng hành động nói cho cô biết, đến tột cùng cô là người phụ nữ của ai.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, kèm theo đó là một tiếng gọi mềm mại.

"Duệ!"

Lời định nói cứ thế bị ngăn trong cổ họng, một màn trước mắt này khiến cho cô kinh ngạc trợn to mắt. Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Hạ Minh Duệ cũng có một mặt cuồng dã như vậy.

Theo cô suy nghĩ, nhìn thấy có người đi vào, anh hẳn nên dừng động tác mới phải. Thế nhưng người đàn ông này lại liều mạng tiếp tục làm chuyện mình nên làm, giống như sự xuất hiện của cô đối với anh mà nói cũng không ảnh hưởng gì.

Ngược lại Lâm Thiển Y nghe được có người đi vào, đã sớm hoảng hốt không biết làm sao. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cùng Hạ Minh Duệ làm chuyện như vậy, nhưng mà ở trước mặt người khác cô không cách nào tiếp tục. Cô bắt đầu liều mạng giãy giụa, thế nhưng cô chỉ là người thấp cổ bé họng!

Bất kể cô cố gắng đánh thế nào, gào thét, còn có khóc thút thít, cái kẻ đang giam cầm cô vẫn không chút dịch chuyển, ngược lại càng thêm cuồng liệt.

Cô không nhịn được không ngừng run rẩy, giống như một bông cúc non chập chờn trong gió, tuỳ thời đều có thể bị bẻ gãy.

"Hạ Minh Duệ! Đừng như vậy!"

Cô khóc sướt mướt, điềm đạm đáng yêu không ngừng cầu xin.

Anh vẫn đứng im như núi, ngược lại hành động càng mạnh bạo thêm, như cuồng phong mưa sa.

Cố Hiểu Kha sau khi đẩy cửa vào liền ngơ ngác đứng ở đó, quên cả lời, ngay cả ánh mắt cũng ngơ ngác nhìn hai người.


Cô cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hơn nữa còn là người đàn ông mình yêu cùng một người phụ nữ khác.

Sau khi xong chuyện, Hạ Minh Duệ qua loa sửa sang lại quần áo một chút, mặt không đổi sắc. Cả trong quá trình anh đều ăn mặc chỉnh tề, cũng chỉ có Lâm Thiển Y người không một mảnh vải che thân.

Anh xoay người, mặt lạnh lùng vô cảm, lạnh lùng nhìn Cố Hiểu Kha một cái.

"Có chuyện?"

"Em?"

Cô mang khí thế bừng bừng tới, trong đầu đã sớm nghĩ ra hơn một trăm lời giải thích, lúc đối mặt với lời nói lạnh lùng của anh, lại cứng ngắc như quả lắc đồng hồ! Rõ ràng là tái nhợt không chút sức lực!

Anh chưa bao giờ lạnh lùng như vậy với cô.

Là bởi vì cô đã khỏi bệnh ư? Không cần phải lo lắng cô vì tâm tình kích động mà té xỉu sao?

Thì ra anh đối tốt với cô từ trước tới giờ toàn bộ chỉ vì thân thể suy yếu trước kia mà thôi.

Lâm Thiển Y từ trên bàn trượt xuống, khuôn mặt nhục nhã không chịu nổi. Cô nắm chặt quần áo bị tuỳ ý ném ở dưới đất, chạy trốn vào phòng nghỉ của Hạ Minh Duệ.

Váy bị anh xé rách. Cô không có quần áo để mặc.

Xấu hổ khiến cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, tên khốn kiếp này sao có thể ngay trước mặt Cố Hiểu Kha làm chuyện đó đối với cô? Chuyện này cô làm sao chịu nổi? Cuộc sống về sau cô phải thế nào để đối mặt với Cố Hiểu Kha đây?

Cô không muốn bị mọi người cho rằng cô là một người phụ nữ lẳng lơ.


Cố Hiểu Kha bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, lần đầu tiên cô cảm thấy xa lạ. Đặc biệt là cặp mắt lạnh nhạt kia, khiến cho cô hoài nghi người trước mắt này có phải là Hạ Minh Duệ cô từng biết?

Cô cắn môi, ánh mắt thay đổi không ngừng, dường như rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự kiên định quyết không lùi bước.

"Hạ Minh Duệ, cho dù anh có yêu em hay không, đó cũng là chuyện của anh. Em yêu anh, điều này sẽ không thay đổi. Cho nên em sẽ không rời đi, em tin tưởng sẽ có một ngày anh phát hiện ra em rất tốt.

Em cảm thấy tình yêu có thể từ từ vun đắp, coi như bây giờ anh không yêu em, em cũng tin tưởng chỉ cần em làm đủ nhiều, một ngày nào đó sẽ khiến anh động lòng. Cho nên xin anh cho em một cơ hội, một cơ hội để có thể cạnh tranh công bằng với Lâm Thiển Y. Cô ấy có thể làm được, em cũng có thể!"

"Cạnh tranh công bằng?"

Hạ Minh Duệ giễu cợt cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng. Nếu không yêu, vậy anh sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào, lại càng không cho cô có bất kỳ ảo tưởng nào.

"Em cảm thấy người phụ nữ Lâm Thiển Y kia có tư cách? Cô ta chẳng qua là do tôi tốn tiền mua được thôi, là một công cụ ấm giường mà thôi. Chẳng lẽ em muốn giống cô ấy?"

Hạ Minh Duệ khinh bạc nâng cằm Cố Hiểu Kha lên, cái loại ánh mắt đó vô cùng có tính xâm lược, không ngừng quan sát mắt cô, giống như nhìn thấu qua quần áo của cô, trực tiếp nhìn thấu bên trong.

Điều này khiến cô nổi giận.

Nhưng mà người trước mặt là Hạ Minh Duệ, là người mà cô dùng cả tính mạng để yêu.

Hồi lâu, ánh mắt của cô không còn sự do dự nữa, lại một lần nữa khôi phục sự kiên định. Cô bình tĩnh nhìn Hạ Minh Duệ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như trong lòng đã xuống một quyết định lớn.

"Nếu như như vậy có thể khiến anh thích em, thậm chí yêu em, em không ngại!"

Vừa nói Cố Hiểu Kha liền cởi bỏ chiếc áo choàng nhỏ, lộ ra hai bả vai trắng nõn mượt mà.

Nghĩ đến chuyện anh mới vừa làm với Lâm Thiển Y, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bị lửa đỏ thay thế, ánh mắt xinh đẹp xấu hổ lại mang chút sợ hãi nhưng hết sức kiên định nhìn anh.


Cô không ngại chân chính trở thành người phụ nữ của anh. Chỉ cần anh thích.

Khóe miệng Hạ Minh Duệ không thể nhếch lên nổi!

Anh cho là chỉ cần anh đủ lạnh lùng là có thể khiến người phụ nữ Cố Hiểu Kha này bỏ cuộc, thế nhưng bây giờ?

Làm thế nào mà lại hoàn toàn ngược lại tình huống anh tưởng tượng ra chứ?

"Lâm Thiển Y, xong chưa! Lăn ra đây!"

Không để ý tới ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm của Cố Hiểu Kha, Hạ Minh Duệ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn phòng nghỉ của mình rống lên một tiếng.

Trong phòng Lâm Thiển Y đã sớm mặc đồ xong, nơi này không có sẵn quần áo, cô không thể làm gì khác hơn là đem quần áo bị xé rách kia lần nữa mặc lên người, như vậy dù sao so với trần như nhộng vẫn hơn.

Mới vừa rồi, lời của Hạ Minh Duệ nói một chữ cô cũng nghe không thiếu, cũng đều nhớ ở trong lòng. Trong mắt một mảnh sương mù, cánh môi đỏ thẳm bị cắn có chút sưng.

Cô nghe anh nói.

"Cạnh tranh công bằng?"

"Em cảm thấy người phụ nữ Lâm Thiển Y kia có tư cách? Cô ta chẳng qua là do tôi tốn tiền mua được thôi, là một công cụ ấm giường mà thôi. Chẳng lẽ em muốn giống cô ấy?"

Tốn tiền mua được!

Tốn tiền mua được!

Cô là do anh tốn tiền mua được!

Đúng vậy, anh nói đều là sự thật. Cô chính xác là vì tiền mới ở cùng anh, nhưng tại sao tim lại đau như vậy?

Ở bên ngoài, Hạ Minh Duệ chờ không nhịn được, không khỏi mắng thầm, cái người phụ nữ ngu ngốc này làm gì vậy, còn không mau nhanh lăn ra ngoài này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận