Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Ngày hôm sau, Hạ Minh Duệ nhìn trang bìa tạp chí trong tay, khoé miệng có chút ý cười lạnh lùng.

Trong phòng làm việc của quản lý Mộc Nam, một tờ tạp chí đập xuống trước mặt anh. Anh gạt tờ báo bị vò nhăn thành cục, đúng lúc nhìn thấy trang bìa, nguy hiểm híp mắt một cái, sau đó ha ha cười.

Trong ảnh, ở một hành lang âm u, trong ngực anh đang ôm thật chặt một người phụ nữ, hiển nhiên hình ảnh này đã qua xử lý. Mặt của anh nhìn rất rõ, mà người phụ nữ kia chỉ miễn cưỡng nhìn ra thân hình, lại không thấy rõ mặt.

Nhưng tình cảnh này bất quá anh quen thuộc.

Tiêu đề to tướng kia càng thêm khiến Lục Hành Viễn thở phì phò, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.

Một ngôi sao lớn thế nhưng lại ở trong hành lang chặn người giúp việc nhà người ta để làm chuyện xấu.

Đây là tựa đề, nhìn trong hình, mặc dù người phụ nữ kia mặt bị che nhưng quần áo của cô lại được chụp rất rõ ràng, phía trên rõ ràng có dấu vết bị xé rách.

Mộc Nam đem tờ tạp chí ném sang một bên, không chút tức giận.

"Aizz, chuyện này ắt hẳn có người ghen tỵ tôi!"

Hạ Minh Duệ? Anh ta thật sự là đứa cậu ấm quần áo lụa là không làm việc gì đàng hoàng của nhà họ Hạ? Hẳn là vậy đi. Ánh mắt Mộc Nam chớp động, bất quá như vậy mới thú vị, không phải sao?

Về phần Lâm Thiển Y... anh có thời gian.

Khi Lâm Thiển Y nhìn thấy tờ tạp chí trong tay, chẳng qua chỉ gắt gao cắn môi. Người phụ nữ trong ảnh mặc dù không thấy rõ mặt nhưng đó rõ ràng chính là cô.

Cố Hiểu Kha sau khi nhìn thấy tấm hình kia như có điều suy nghĩ, trong hình rõ ràng là chiếc váy Lâm Thiển Y mặc, hơn nữa váy kia còn là bản số lượng có hạn...

Giờ phút này Lâm Thiển Y đang ngồi trong phòng làm việc Hạ Minh Duệ. Hạ Minh Duệ lại vừa lúc không có ở đây.


Cô nghe có người gõ cửa, liền thuận miệng nói một câu "Mời vào!"

Người vào không ai khác chính là Cố Hiểu Kha.

Lâm Thiển Y ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt có thâm ý khác của Cố Hiểu Kha. Cô ngẩn người, "Hiểu Kha?"

"Duệ không có ở đây?"

"Ừ, anh ấy đi ra ngoài!"

"Người trong tờ tạp chí này là cô phải không?"

Cố Hiểu Kha đem tờ tạp chí để ở trước mặt cô. Lâm Thiển Y ngẩn ra, nhìn bức hình chói mắt trong đó, trầm mặc.

"Không cần vội vã phủ nhận, tôi nhận ra được. Bất kể là thân hình hay trang phục tôi đều có thể xác định người nọ chính là cô!"

Cố Hiểu Kha vừa khẳng định nói vừa không quên quan sát vẻ mặt Lâm Thiển Y.

"Không sai, là tôi. Vậy thì thế nào?"

Lâm Thiển Y từ chỗ ngồi đứng lên, cô không nghĩ muốn phủ nhận.

"Ha ha, thật đúng là không nhìn ra, cô lại còn quen biết Mộc Nam. Hơn nữa quan hệ của các người dường như rất đặc biệt?”

Lâm Thiển Y rũ mắt xuống, không thừa nhận cũng không phản bác.


"Nói những chuyện này không phải vì tôi muốn tố khổ cô. Tôi chính là không hiểu được, tại sao cô phải ở lại bên cạnh Duệ? Cô biết rõ tôi thích anh ấy. Coi như là tôi cầu xin cô, rời khỏi anh ấy có được không?"

Ánh mắt Cố Hiểu Kha phiếm hồng.

Lâm Thiển Y khổ sở cười một tiếng, có một số việc không phải cô có thể quyết định. Cô chăm chú nhìn Cố Hiểu Kha, vẻ mặt thản nhiên.

"Hiểu Kha, có lẽ cô cảm thấy tôi là một người phụ nữ thấp hèn. Tôi thừa nhận tôi là bởi vì tiền mới ở cùng một chỗ với Hạ Minh Duệ, nhưng tôi thật không có cướp đi tình cảm của anh ấy, giữa chúng tôi chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn. Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như ngày hôm nay. Tôi cũng muốn rời khỏi anh ấy, thế nhưng cũng không phải là tôi muốn là có thể. Nếu như có một ngày Hạ Minh Duệ để tôi rời đi, tôi sẽ không nói hai lời, dứt khoát mà đi. Cô có hiểu không?"

Cố Hiểu Kha lau nước mắt, cười.

"Ý của cô là Duệ không để cho cô rời khỏi anh ấy? Chỉ cần anh ấy mở miệng cô liền rời khỏi?"

Lâm Thiển Y ngẫm nghĩ một chút, gật đầu, "Có thể nói như vậy!"

Nhưng sao lòng lại đau như vậy?

Buổi chiều, Lâm Thiển Y thu dọn đồ đạc đang chuẩn bị tan làm, lại bất ngờ nhận được điện thoại Hạ Minh Duệ.

"Xuống lầu, đến bãi đậu xe chờ tôi!"

Lâm Thiển Y ngẩn ra, dừng lại việc thu dọn đồ đạc. Anh dường như đã lâu rồi không gọi điện cho cô.

Bãi đậu xe. Lâm Thiển Y đứng cạnh xe Hạ Minh Duệ nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ, cô nhàm chán dựa vào sườn xe.


"Lên xe!"

Đột nhiên xuất hiện giọng nói lạnh băng doạ cô giật mình, cô xoay người liền thấy Hạ Minh Duệ không biết từ lúc nào đã đi tới đây, mở cửa xe chui vào.

Lâm Thiển Y sửng sốt, lần này cô không lên ghế lái phụ ngồi mà kéo cửa chỗ ngồi phía sau.

"Lên trên này ngồi!"

Giọng nói bình thản không cho phép kháng cự.

Lâm Thiển Y cắn môi, vẻ mặt phức tạp ngồi vào ghế lái phụ.

Xe dừng ở đâu cô cũng không chút nào chú ý tới. Hạ Minh Duệ đem cô đang ù ù cạc cạc đẩy mạnh vào một nơi thoạt nhìn giống như một thẩm mỹ viện.

"Trang điểm cho cô ấy, sau đó tìm một bộ lễ phục phù hợp."

Hạ Minh Duệ vừa dứt lời, Lâm Thiển Y liền bị mấy người kia lôi kéo vào trong. Vừa làm cái này vừa làm cái kia, cô cảm giác khuôn mặt này đã không phải là của mình nữa rồi.

Thật vất vả giày vò một lúc, lại cho cô đi thử lễ phục. Khi cô rốt cuộc một lần nữa đứng ở trước mặt Hạ Minh Duệ, hai mắt đã mờ, đầu óc thì choáng váng.

Người phụ nữ trước mặt một thân lễ phục màu tím ôm trọn vóc người mảnh khãnh của cô. Lễ phục màu tím nhạt lại càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của cô, toát lên vẻ đẹp thần bí. Đôi mắt to lấp lánh bối rối nhìn anh, khiến cho trong lòng anh đột nhiên có chút khác thường, sau đó lạnh lùng liếc cô một cái.

"Đi thôi!"

"Hả!"

Lâm Thiển Y đi ở phía sau anh, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, không hiểu tối nay anh muốn dẫn cô đi nơi nào.

Lúc xuống xe, Lâm Thiển Y nắm lấy cánh tay Hạ Minh Duệ, trên mặt có chút ý cười nhàn nhạt xa cách. 

Hạ Minh Duệ một thân âu phục màu đen được cắt may khéo léo, lúc bóng dáng thẳng tắp của anh xuất hiện, hội trường vốn đang ồn ào bỗng chốc an tĩnh lại.


Ánh mắt của mọi người rối rít hướng về phía hai người vừa vào cửa, người đàn ông đẹp trai ưu nhã, tuấn tú lãnh khốc, người phụ nữ khí chất đoan trang, diễm lệ. 

Hạ Trí Vũ trên tay cầm ly rượu, đi về phía hai người, ánh mắt mọi người lại ào ào đi theo Hạ Trí Vũ. Người có mặt ai không biết, Hạ Trí Vũ là người con trai đắc ý nhất của ông Hạ, là người thừa kế tập đoàn Hạ thị trong tương lai.

Huống chi bản thân Hạ Trí Vũ lại là một người thành thục ưu nhã, ôn hoà như ngọc, càng khiến cho các cô gái danh môn thèm khát.

Những người phụ nữ tới đây hôm nay phần lớn đều là vì anh mà tới, có khối người muốn được gả vào nhà giàu có. Bất quá bọn họ nghe nói nhân vật chính hôm nay không phải là Hạ Trí Vũ, mà là người con trai thứ ba đã mất tích 3 năm, người con trai khiến cho ông Hạ đau đầu nhất đã trở lại.

Mà tiệc rượu hôm nay chính là tổ chức ăn mừng cho Hạ Minh Duệ.

"Em Duệ, hoan nghênh em trở lại, ba đã chờ em lâu rồi. Cô gái này là...?"

Bị nhắc tới, Lâm Thiển Y có chút lúng túng, không biết Hạ Minh Duệ sẽ giới thiệu cô như thế nào.

"Lâm Thiển Y, thư ký của tôi!"

"Cô Lâm, xin chào!"

Hạ Trí Vũ hướng về phía Lâm Thiển Y giơ ly rượu trong tay lên, khoé miệng nở nụ cười, khuôn mặt ôn tồn lễ độ.

Người đàn ông giống như Hạ Trí Vũ như vậy rất dễ dàng tạo cho người ta cảm giác gần gũi, nhất là thái độ lễ phép nhã nhặn của anh làm cho người ta không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Cùng do cha mẹ sinh ra, chênh lệch sao lại lớn vậy chứ?

Lâm Thiển Y vừa oán thầm, vừa hướng Hạ Trí Vũ mỉm cười.

"Thư ký của em rất đẹp!"

Lời này Hạ Trí Vũ nói cho Hạ Minh Duệ nghe, mà Hạ Minh Duệ cũng chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không thèm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận