Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Trong mắt Tề Diệu có thống khổ cùng bất đắc dĩ. Giống như chỉ có giờ phút này ôm cô thật chặt vào lòng mới có thể cảm thấy chân thật.

Lâm Thiển Y áp sát vào lồng ngực Tề Diệu, nước mắt nóng hổi không biết đã thiêu đốt tâm của người nào đó.

"Tề Diệu, em không sao, anh đưa em trở về đi!"

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y ngẩng lên từ trong lòng Tề Diệu. Cô lau nước mắt chưa khô trên mặt, giả bộ như không có gì.

"Em như vậy thì anh về thế nào được?"

"Em không sao, thật sự, buổi chiều đã vô nước biển, đã không có việc gì rồi!"

Tề Diệu thâm sâu nhìn Lâm Thiển Y một cái, mím môi không lên tiếng. Anh đem đồ đạc của cô để trong bệnh viện thu dọn thoả đáng, lại đi ra làm thủ tục xuất viện.

Trước khi xuất viện, Lâm Thiển Y có gọi cho Mộc Nam, cũng để cho Lục Hành Viễn không cần phải đến bệnh viện trông nom cô.

Tề Diệu lái xe đưa Lâm Thiển Y về biệt thự nhà họ Hạ.

Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Thiển Y biến mất không thấy, Tề Diệu mới lái xe rời đi. Anh không trở về nhà, cũng không ghé qua quán cà phê, mà là một người đi tới Công Thể. Người luôn luôn không thích uống rượu như anh lần đầu tiên muốn say bí tỉ một lần, giống như chỉ có như vậy lòng anh mới không thống khổ như thế.

Lúc Lâm Thiển Y trở lại nhà họ Hạ, A Linh ở xa chào hỏi cô một tiếng. Lâm Thiển Y không mặn không nhạt trả lời, sau đó trực tiếp xoay người đi về phòng Hạ Minh Duệ.


Tại nhà họ Hạ, Lâm Thiển Y không có phòng riêng của chính mình, cho tới nay đều ở cùng một chỗ với Hạ Minh Duệ.

Khi Lâm Thiển Y trở về, Hạ Minh Duệ không có ở đây. Cô chua xót nhếch môi, có lẽ giờ phút này anh đang ở cùng Ôn Hinh, an ủi cô.

Lâm Thiển Y chạy vọt vào phòng tắm tắm một cái, tẩy sạch toàn bộ mùi thuốc của bệnh viện, cả người mới lên tinh thần một chút.

Có thể do nguyên nhân là thân thể vẫn còn suy yếu, Lâm Thiển Y cảm thấy bản thân mệt chết đi được, trực tiếp nằm trên giường ngủ thiếp.

Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ cô nghe được có người đi vào, Lâm Thiển Y cũng không nghĩ nhiều, tám phần là Hạ Minh Duệ, cho nên cô tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ.

Cũng không biết vì cái gì, khi Hạ Minh Duệ nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt rời đi kia của Lâm Thiển Y, cô độc mà lạnh lùng, trong lòng không hiểu sao có chút đau lòng.

Anh vốn tính đuổi theo cô, nhưng mà Ôn Hinh lại nắm lấy tay áo anh không rời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, anh lại không cách nào triệt để vứt bỏ Ôn Hinh, đành phải trơ mắt nhìn Lâm Thiển Y rời đi.

Cả một buổi chiều, tâm trạng anh đều không yên, rõ ràng là ở bên cạnh Ôn Hinh nhưng anh lại cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, trong lòng trống rỗng. Cái loại cảm giác này mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Thiển Y an ổn ngủ trên giường, tâm mới hoàn toàn thả lỏng.

Ngay cả chính Hạ Minh Duệ cũng không để ý thấy, tại thời điểm anh nhìn thấy Lâm Thiển Y, tâm trạng bất an rối loạn liền trầm tĩnh lại, ngay cả khoé miệng cũng có chút vểnh lên.

Hạ Minh Duệ đứng ở trước giường, tỉ mỉ nhìn Lâm Thiển Y, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt. Ban ngày tóc che khuất mặt cô, anh không có thấy rõ ràng, giờ phút này mới phát hiện trên mặt cô rõ ràng in dấu ấn một bàn tay. Có điều hiển nhiên đã được xử lý qua, nhưng cho dù là như thế vẫn còn rất rõ ràng.

Đôi mắt thâm thuý như biển của Hạ Minh Duệ híp lại, mặt cô...

Là Hoa Tiểu Mạn làm sao? Cũng dám động tới người của anh, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Lập tức con ngươi mênh mông của Hạ Minh Duệ trở nên âm trầm, cả buổi chiều cô đã đi nơi nào? Cực kỳ hiển nhiên mặt cô đã được xử lý, như thế người này là ai?

Khoé miệng mỉm cười kia của Hạ Minh Duệ triệt để biến mất, cả người trở nên âm u, giống như sắp có giông bão kéo tới. Trực giác cho anh biết, người xử lý vết thương cho Lâm Thiển Y là đàn ông.

Nơi lồng ngực một cỗ lửa giận ngập trời thổi quét mà tới.

Trong lúc ngủ mơ Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy chính mình bị thứ gì đó đè ép không thở nổi, ngay sau đó bỗng nhiên chợt thấy lạnh.

Cô mở đôi mắt sương mù ra, đối diện là ánh mắt đỏ đậm mang theo lửa giận của Hạ Minh Duệ.

Cô có chút khó hiểu mở to mắt nhìn. Hạ Minh Duệ? Khi nào thì anh trở về? Hiện tại lại là tình huống gì đây? Anh dường như cực kỳ tức giận thì phải?

Đại não của Lâm Thiển Y vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, ngay sau đó cảm thấy tê rần, Hạ Minh Duệ thế nhưng không làm bất kỳ khúc dạo đầu nào đã thô bạo xông vào.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y vốn là trắng xanh nay lập tức biến thành trắng bệch.

Anh đây là đang trả thù cô sao? Trả thù cô xế chiều hôm nay làm bị thương Ôn Hinh ư?

Nhưng mà vì cái gì a? Cô cũng bị thương mà, so với Ôn Hinh cô bị thương chỉ có nặng hơn.

Vì cái gì trong mắt anh cho tới bây giờ chỉ có mỗi Ôn Hinh? Vậy còn cô, rốt cuộc tính là cái gì chứ?

Đồ chơi? Tình nhân? Hay đơn thuần chỉ là đối tượng phát tiết?

Sự tồn tại của cô rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ chỉ vì hơn một ngàn vạn sao?

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại Lâm Thiển Y cô không thật sự nợ Hạ Minh Duệ cái gì hết. Hơn một ngàn vạn kia căn bản chỉ là giả dối hư ảo, chân chính để cho cô nguyện ý ở lại bên cạnh anh chỉ là hơn hai trăm vạn tiền cứu mạng mẹ Hứa Hạo Trạch thôi.

Hiện giờ, cô hẳn là đã trả hết nợ rồi chứ? Dù sao cô cũng đã làm tình nhân của anh lâu như vậy, thời gian thật sự đã đủ dài!

Duy nhất không nằm trong phạm vi khống chế của cô đó là cô đã thua mất trái tim mình.

Đúng là ở lại bên cạnh một người căn bản không thích mình, ngoại trừ bị hành hạ, cô không biết còn có thể có cái gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Lâm Thiển Y rơi xuống hai hàng nước mắt, sau đó cô nghe được giọng nói bất đắc dĩ lại hư vô mờ mịt của chính mình. Cô nghe thấy mình nói.

"Hạ Minh Duệ, anh buông tha em đi!"

"Buông tha em? Để cho em đi tìm người đàn ông khác sao? Em thật khẩn cấp như thế ư?”


Cùng với giọng nói âm trầm ngoan độc của Hạ Minh Duệ còn có từng đợt lại từng đợt đau đớn kia, cô cũng không phân rõ rốt cuộc là đau ở đâu. Thân thể đau, dạ dày cũng đau, tâm lại càng đau.

Cô muốn vùng vẫy, nhưng cái vùng vẫy của cô lại vô lực như vậy, yếu ớt như vậy.

Cô chỉ cảm thấy chính mình toàn thân mềm nhũn, khẽ bay bổng, giống như một bông hoa bị người dẫm nát. Làn da xuất hiện một tầng mồ hôi, hàm răng cắn chặt cánh môi, không cho chính mình phát ra một tí âm thanh cầu xin nào.

"Giữ em lại bên mình chỉ là vì nhục nhã em, hành hạ em thôi sao? Như thế thì mục đích của anh đã đạt được rồi!"

Tóc dài đen như mực của Lâm Thiển Y rơi tán lạc trên giường lớn màu trắng, đôi mắt phiếm hơi nước nhìn chằm chằm vào cặp mắt tối đen thâm thuý ở phía trên mình, liếc mắt một cái cũng không thấy được đáy mắt.

Hạ Minh Duệ chỉ cảm thấy buồn bực không lý do, người phụ nữ này nói bậy bạ gì đây?

"Thả em đi! Như vậy đối với tất cả mọi người không phải đều tốt sao? Anh có thể ở cùng một chỗ với Ôn Hinh mà anh quan tâm..."

"Câm miệng!"

Hạ Minh Duệ hét lên một tiếng, Lâm Thiển Y còn chưa nói hết đã bị anh như vậy cắt ngang. Dường như là để Lâm Thiển Y không có cơ hội mở miệng, động tác Hạ Minh Duệ giống như cuồng phong bạo vũ hoàn toàn khiến cho Lâm Thiển Y không thể lên tiếng.

Còn lại cũng chỉ có cảnh tượng nguyên thuỷ nhất giữa đàn ông và phụ nữ.

Lâm Thiển Y cảm thấy được chính mình giống như một con thuyền nhỏ gặp phải sự phẫn nộ của biển cả, tuỳ thời đều có thể bị đánh chìm tới đáy biển. Phía trên đỉnh đầu người đàn ông suồng sã, cô ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể bị động thừa nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận