Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Cứ cho là vậy đi!"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Cái gì mà cứ cho là vậy đi?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Haizz, nói ra toàn là nước mắt, tôi yêu một người không nên yêu!"

Biệt Thái Phóng Tứ: "Sao lại nói là không nên yêu? Yêu không phải là yêu thôi sao?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Cho nên tôi đang cực kỳ rối rắm nè!”

Biệt Thái Phóng Tứ: "Vậy người em yêu là ai?"

Hạ Minh Duệ có một sự thúc đẩy điên rồ, hận không thể ngay lập tức đi bắt Lâm Thiển Y trở về, đối mặt hỏi cô một chút, người trong lòng kia là ai.

Vì cái gì khi nghe được cô nói chính mình có người trong lòng, anh liền phẫn nộ như vậy? Phẫn nộ tới mức muốn giết người.

"Anh Duệ, anh đang làm gì vậy?"

Lúc này Ôn Hinh như một cơn gió từ bên ngoài nhẹ nhàng đi vào, chui vào trong lòng Hạ Minh Duệ.

"Chơi game!"

Hạ Minh Duệ như không có gì nói, một đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.


"Chơi game gì vậy? Em cũng muốn chơi!"

Ôn Hinh tiến lại gần màn hình máy tính nhìn thoáng qua. Cô từ trước tới nay không chơi game, theo suy nghĩ của cô, những người chơi game đều là những người không làm việc đàng hoàng.

Nhưng mà anh Duệ của cô cũng chơi game, có điều mặc kệ anh Duệ của cô làm cái gì thì cũng đẹp trai như vậy.

"Cô nhóc như em chơi cái gì mà chơi!"

Giọng nói Hạ Minh Duệ có chút không kiên nhẫn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía màn hình máy tính, nhìn xem Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy có gửi tin nhắn đến không.

"Vậy sao anh còn chơi? Sao không chịu làm việc cho tốt? Sao không tìm anh Vũ học tập một chút?"

Ôn Hinh chu miệng nhỏ lên, thỉnh thoảng lại lắc lắc cánh tay Hạ Minh Duệ.

Khi nghe Ôn Hinh nói lời này, Hạ Minh Duệ ngẩng đầu lên, con ngươi hẹp dài một mảnh lạnh băng.

Ôn Hinh lần đầu tiên nhìn thấy loại ánh mắt này từ trong mắt Hạ Minh Duệ, không khỏi buông tay đang đong đưa cánh tay anh, mắt to ngây thơ uỷ khuất chớp chớp.

"Anh Duệ, thực xin lỗi! Ôn Hinh không phải cố ý!"

Cô biết anh Duệ tức giận, là bởi vì cô nhắc tới anh Vũ sao?

"Em ra ngoài trước đi!"

Hạ Minh Duệ không để ý tới vẻ mặt uỷ khuất của Ôn Hinh, nhàn nhạt mở miệng.

Ôn Hinh mấp máy miệng nhỏ muốn nói gì đó, nhưng mà quanh người Hạ Minh Duệ tản mát ra hơi thở lạnh lùng khiến cho cô không khỏi đánh mất ý nghĩ này, đành phải ừ một tiếng, không tình nguyện đi ra ngoài.

Hôm nay anh Duệ có phần khác thường thì phải? Trước kia anh vẫn rất dịu dàng với cô, chưa bao giờ lạnh lùng như thế, trong lòng không khỏi ngập tràn tủi thân, có chút khó chịu.

Nhưng mà cô cũng không nói gì sai nha. Anh Duệ cả ngày chỉ biết sống phóng túng, cũng không biết quản chuyện trong công ty, cô thích là người đàn ông có chí cầu tiến.

Ôn Hinh không bỏ cuộc liếc nhìn vào trong, ở đó Hạ Minh Duệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính, mày gắt gao nhíu chặt, không biết suy nghĩ cái gì. Ôn Hinh đành đóng cửa lại, tự mình trở về văn phòng của chính mình ngồi đợi. Kỳ thật cô muốn ở cùng một chỗ với anh Duệ, dù cho chỉ là lẳng lặng đợi ở bên cạnh anh.

Sau khi Ôn Hinh rời đi, sắc mặt Hạ Minh Duệ cực kỳ lạnh lùng.

Lâm Thiển Y hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, hai mắt nghiêm nghị âm u nheo lại.

Ngay tại lúc Hạ Minh Duệ không nhịn được muốn gọi điện thoại bắt Lâm Thiển Y trở về, rốt cuộc Lâm Thiển Y cho anh câu trả lời rồi.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Anh ấy là sếp tôi!"


Trong lòng Hạ Minh Duệ rối rắm, sếp của cô? Là người nào? Dường như bản thân mình là sếp của cô, nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng không đúng, Mộc Nam cũng là sếp của cô, hơn nữa cấp trên hiện tại của cô là Hạ Trí Vũ, nhất thời trong lòng anh cũng không xác định được rõ rồi.

Nhưng mà khuôn mặt kia vẫn đen thui.

Biệt Thái Phóng Tứ: "Em có thể nói anh ta là người như thế nào không?"

Vì muốn biết rõ người mà Lâm Thiển Y yêu kia rốt cuộc là ai, Hạ Minh Duệ không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói bóng nói gió.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Anh ấy ư? Là một người tính tình thất thường muốn bị ăn đòn.”

Hạ Minh Duệ đen mặt, tính tình thất thường? Không phải nói anh chứ? Chẳng lẽ là Mộc Nam? Nhưng mà không giống lắm, còn nếu nói Hạ Trí Vũ thì không chính xác.

Biệt Thái Phóng Tứ: "Uhm, rồi sao?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Anh ấy lúc lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy hết sức sợ hãi, tôi cũng từng muốn rời đi, nhưng mà lại cứ yêu anh ấy. Có phải tôi ngốc lắm không?"

Trước màn hình máy tính, Hạ Minh Duệ giữ im lặng, vẫn còn không đợi anh nghĩ thông, bên này Lâm Thiển Y lại bắt đầu nói rõ, xem người không quen biết ở phía bên kia thành đối tượng để tâm sự. Có lẽ do bị áp lực quá lâu, rất không dễ tìm được một người có thể nói ra tâm sự trong lòng mình.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Nhưng mà anh ấy không biết, trong lúc lơ đãng anh ấy lại để lộ sự dịu dàng đến chết người. Có nhiều lúc tôi gặp nguy hiểm đều là người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi từ sợ hãi trở nên bình tĩnh lại.

Anh ấy cũng không biết trong lúc tôi tuyệt vọng, anh lại đột nhiên xuất hiện giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống cứu lấy tôi trong lúc nguy hiểm, khiến cho tôi thấy được hy vọng.

Có lẽ cũng chính là lúc ấy, bóng dáng người đàn ông đó đã để lại ấn tượng không thể xoá nhoà trong tâm trí tôi!"

"Rõ ràng là một người lạnh lùng bá đạo, lúc uống say lại giống đứa bé kiêu ngạo đáng yêu. Anh không biết bộ dáng anh ấy làm nũng đáng yêu cỡ nào đâu, không thể không nói, bộ dạng người đàn ông đó thật sự rất đẹp, nhiều khi tôi nhìn mặt anh ấy tới thất thần...

Tôi không chỉ một lần tự nói với chính mình, người đàn ông này với tôi cho tới bây giờ là người của hai thế giới, nhưng mà lại đánh mất tim mình..."

Lâm Thiển Y thao thao bất tuyệt nói xong, lại không hề hay biết khuôn mặt Hạ Minh Duệ đã sớm không ngừng biến đổi đủ mọi sắc thái.


Anh hiện tại đã cơ bản xác định người kia mà Lâm Thiển Y nói chính là mình. Sau khi biết được Lâm Thiển Y yêu mình, trong lòng Hạ Minh Duệ vừa mừng thầm vừa âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì gọi là tính tình thất thường? Cái gì gọi là làm nũng đáng yêu? Cái gì gọi là cực kỳ quyến rũ người?

Nếu Lâm Thiển Y đứng bên cạnh anh mà nói, anh sẽ không chút do dự kéo người qua, dạy dỗ một phen. Nhưng mà Hạ Minh Duệ cũng không xem nhẹ việc cô muốn rời đi.

Là chính mình quá bá đạo ư? Quá ** rồi hả?

Tâm tình của cô không tốt là vì chính mình sao? Hay là vì công việc? Không thể nào!

Biệt Thái Phóng Tứ: "Em không đi làm sao?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Có chứ, hôm nay thân thể không thoải mái, cho nên xin phép nghỉ rồi!"

Có một số việc nói ra tâm tình sẽ tốt hơn một chút, nhưng cũng có chút chuyện cô cũng không muốn nhiều lời, dù sao cũng không đến mức chuyện gì cũng nói cho người khác biết chứ?

Biệt Thái Phóng Tứ: "Chỗ nào không thoải mái?"

Hạ Minh Duệ có chút khẩn trương, không phải lại là dạ dày không thoải mái chứ? Quả nhiên là chính mình sơ suất quá sao? Hôm nào phải dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra thật kỹ một lần mới được.

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Không có gì nghiêm trọng, nhiều lắm là tâm tình tệ thôi!"

Lâm Thiển Y gửi qua icon mặt cười, thật dài thở phào nhẹ nhõm, phải nói tìm một người thổ lộ cảm giác tốt hơn nhiều, trong lòng cũng không còn khó chịu nữa. Nhưng mà nghĩ đến việc Hạ Trí Vũ đã làm với cô, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận