Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Lâm Na do dự đã lâu, rốt cuộc hỏi ra một sự việc quan trọng trước mắt.

"Như vậy, cậu yêu Hạ Minh Duệ ư?"

Chỉ một câu nói đã thành công đem ánh mắt Trần Hi, còn có Lâm Na toàn bộ đặt trên người Lâm Thiển Y. Chuyện trước kia có lẽ đã không còn quan trọng. Nếu Lâm Thiển Y cũng động tâm, như thế sự việc có lẽ sẽ phức tạp rồi.

Nếu cô không yêu Hạ Minh Duệ, chẳng qua sau khi kết thúc có thể phủi mông chạy lấy người. Nhưng nếu như Lâm Thiển Y cũng yêu Hạ Minh Duệ, như vậy sự việc liền có chút phiền phức.

Câu hỏi của Lâm Na khiến cho thân thể của Lâm Thiển Y cứng đờ, ánh mắt tối sầm. Nếu không yêu, cô lại phải để ý như vậy sao? Cũng không cần phải phiền lòng như vậy chứ?

Lâm Thiển Y trầm mặc không nói đã khiến cho một người có kinh nghiệm tình trường phong phú như Lâm Na đoán được đáp án, cô âm thầm thở dài một hơi, hỏi.

"Vậy về sau cậu tính làm như thế nào?"

"Tớ... không biết!"

Lâm Thiển Y mím môi, trong mắt là nhàn nhạt ưu thương.

"Chẳng lẽ để cho con nhỏ đáng thương kia cưỡi trên đầu cậu sao? Nếu yêu không bằng cho anh ta thấy rõ tâm ý, xem anh ta nói thế nào?"

Trần Hi đối với chuyện tình cảm vẫn còn mơ hồ, từ trước tới nay có ai yêu cô đâu chứ? Cho nên cũng không có quyền gì lên tiếng, chỉ là ăn ngay nói thật.

"Tớ cảm thấy Trần Hi nói đúng đó, Hạ Minh Duệ có biết cậu yêu anh ta không?"

"Anh ấy?"

Lâm Thiển Y lắc đầu, trên trán là sự ảm đạm không cách nào xua tan.

"Nếu yêu thì sao lại không tranh giành thử một lần? Có lẽ sự tình còn có thể thay đổi mà!"

Lâm Na nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Minh Duệ rời đi, nhàn nhạt nhíu mày bày mưu tính kế.

"Haizz, bây giờ còn tranh như thế nào? Ai biết cái người đàn ông đẹp trai lạnh lùng kia ôm người vào trong làm gì chứ?"

Một câu vô tâm của Trần Hi để cho Lâm Thiển Y cùng Lâm Na trở nên trầm mặc.

Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh vào phòng cho khách trong khoang thuyền, hôn lễ sẽ tiếp tục tới nửa đêm, cho nên Hạ Minh Duệ sớm đã đặt trước phòng cho mình.

Phòng khách của bọn họ nằm ở trong cùng hướng về biển, dường như là phòng tốt nhất ở tầng này. 

Hạ Minh Duệ vốn tính ôm Ôn Hinh vào phòng của cô, nhưng đi đến nửa đường, Ôn Hinh cứ thế vùng vẫy muốn anh đặt cô xuống. Hạ Minh Duệ theo lời làm theo.

Thế nhưng sau khi đặt Ôn Hinh xuống, Hạ Minh Duệ cảm thấy trời đất quay cuồng. Sao lại thế này?

Không phải Ôn Hinh choáng váng đầu sao? Sao anh cũng bị choáng váng chứ? Chẳng lẽ là do uống rượu? Hạ Minh Duệ xoa xoa mi tâm, cảm thấy không thể nào có khả năng này, mặc dù anh không phải ngàn chén không say nhưng tửu lượng của anh cũng rất tốt.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài anh uống không nhiều nha, chỉ tuỳ ý uống vài ly mà thôi. Không đến mức say khướt chứ?

Hạ Minh Duệ một tay vỗ trán mình, trong con ngươi lạnh lùng xẹt qua một chút ám muội.

Anh đây là bị sao vậy?

"Anh Duệ, anh sao vậy?"

Ôn Hinh đúng lúc đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã xuống của Hạ Minh Duệ, thân thiết hỏi, đồng thời tròng mắt cô hiện lên một tia quỷ dị. Ngửi thấy hơi thở nam tính mạnh mẽ quen thuộc trên người người đàn ông này, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có chút phiếm hồng.

"Không có việc gì, anh đưa em về!"

Hạ Minh Duệ mở to mắt nhìn, ý muốn để cho chính mình có chút thanh tĩnh, nhưng mà trước mắt lại một mảng mơ hồ.

"Anh Duệ? Anh Duệ... anh sao vậy?"

Trước mắt Hạ Minh Duệ càng ngày càng mơ hồ, đến ngay cả Ôn Hinh cũng trở nên mờ ảo.

"Anh không sao!"

Hạ Minh Duệ nhỏ giọng nỉ non, thân hình cao lớn ngã sang một bên. May mắn Ôn Hinh đúng lúc ôm lấy eo anh dựa vào vách tường mới không khiến hai người ngã về sau.

Ôn Hinh cũng không biết chính mình như thế nào thở hổn hển nửa ôm nửa kéo Hạ Minh Duệ về phòng.

Lúc Ôn Hinh ôm Hạ Minh Duệ đồng thời ngã vào trong giường lớn mềm mại sạch sẽ, khi đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mà trên người cô đã sớm mồ hôi nhễ nhại. 

Ôn Hinh cởi bộ lễ phục hoa mỹ của mình ra, thay một bộ áo ngủ tơ tằm, vẻ mặt si mê nhìn thoáng qua Hạ Minh Duệ đang nằm trên giường, lập tức đi vào phòng tắm trang hoàng xa hoa.

Cô mở vòi sen, tuỳ ý để nước ấm chảy qua da thịt trắng nõn như sứ của mình, nghĩ đến tối hôm nay anh Duệ sẽ là người của cô, trong lòng liền phát ra một tiếng than nhẹ.

Người đàn ông này cô yêu nhiều năm như vậy, cũng đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã để cho cô đợi được rồi.

Ôn Hinh uyển chuyển bước đến bên giường, nửa quỳ ở bên cạnh. Trên giường, Hạ Minh Duệ gắt gao nhắm chặt hai mắt, lông mi dài buông xuống, che dấu cặp mắt sáng như vì sao kia.

Thân hình cao lớn giờ phút này an tĩnh nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng như dao sắc tỏa ra nét dịu dàng, Ôn Hinh không khỏi vươn bàn tay thon mảnh của mình vuốt ve lấy chân mày đang nhíu chặt của anh, chậm rãi lướt qua gương mặt anh rồi dừng trên đôi môi. Chầm chậm vuốt ve không muốn dừng tay. 

"Anh Duệ? Anh Duệ..."

Ôn Hinh thăm dò nhẹ nhàng gọi tên Hạ Minh Duệ, nhưng mà Hạ Minh Duệ chỉ yên lặng nằm ở trên giường không hề phản ứng.

Khoé môi Ôn Hinh lộ ra nụ cười vừa lòng đắc chí, mắt to ngây thơ giờ phút này bị che phủ bởi một ánh nước mập mờ, giống như sương sớm mênh mông ngày mùa thu, bị một mảnh sương mù dày đặc che phủ.

Hơi hơi cúi xuống thân thể tản ra lực hấp dẫn chết người, thâm thuý nhếch đầu lưỡi đỏ sẫm. Giờ phút này Ôn Hinh tựa hồ đã mất đi vẻ thanh thuần ngây thơ bề ngoài, hoá thân trở thành một người phụ nữ gợi cảm có kinh nghiệm tình trường.

Cô chậm rãi dời ngón tay mình, đầu ngón tay sắc nhọn nhẹ nhàng cởi cà vạt Hạ Minh Duệ...

Hết thảy trước mắt giống như mộng ảo thiên đường của cô vậy, chưa từng nghĩ tới có một ngày cô có thể tiếp cận ở khoảng cách như vậy với người đàn ông này. Đã từng cho rằng giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ nhau, không nghĩ tới trời cao vậy mà lại cho cô một cơ hội thứ hai, như vậy bây giờ cô sẽ không buông tay. Cô nhất định sẽ nắm lấy tay anh, vĩnh viễn không buông ra.

Cánh môi đầy đặn hơi lạnh chậm rãi in lên môi anh, không phải là cái lạnh băng như trong tưởng tượng, ngược lại mang theo hương vị say mê ấm áp, làm cho người ta lưu luyến không rời.

Ôn Hinh tinh tế hôn khoé môi Hạ Minh Duệ, lông mi dài nhẹ nhàng nháy động, giống như bươm bướm hái hoa, nhẹ nhàng như vậy.

Tựa hồ cảm giác được cảm xúc xa lạ trên môi, Hạ Minh Duệ cau mày giật giật, hai mắt mê mang đang nhắm chặt mở ra, chờ đợi trước mắt trở lại sáng tỏ. Nhìn đến Ôn Hinh mặc áo ngủ tơ tằm thấp ngực ở phía trên mình, trong mắt chợt loé lên nghi hoặc.

"Ôn Hinh? Sao em lại ở trong này?"

Hạ Minh Duệ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng mà đầu lại một trận mê muội, bất đắc dĩ lại nằm xuống.

Anh ra sức lắc lắc đầu, muốn tìm cho chính mình chút tỉnh táo, sau đó hai tay Hạ Minh Duệ chống thân hình cứng ngắc ngồi dậy.

"Anh Duệ, anh say rồi!"

Cái miệng đỏ sẫm của Ôn Hinh nhỏ nhẹ khép mở, thốt ra lời nói ái muội, sau đó ngón tay duỗi ra, chạm lên ngực Hạ Minh Duệ, nhẹ nhàng đẩy người xuống. Hạ Minh Duệ lại nằm xuống, trong đầu nhất thời mê muội một trận. Bây giờ Hạ Minh Duệ thật sự hôn mê bất tỉnh mà chỉ còn trực giác bản năng.

Sau khi anh ngất đi, ý nghĩ sau cùng đó là anh làm sao vậy? Do rượu sao? Vì sao đầu lại đau như vậy? Tựa hồ như muốn nổ tung ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui