Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Điều khiến Lâm Thiển Y cảm thấy an tâm chính là, Hạ Minh Duệ chỉ xuất hiện có một lần vào thời gian dùng cơm, nói vài câu xong liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Vì thế bữa tiệc này ăn uống coi như tương đối thoải mái, cũng khiến cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Hạ Minh Duệ cô đều có cảm giác chột dạ. Cái cảm giác đó làm cô chỉ muốn chuồn đi thật xa.

Sau khi dùng cơm xong, không ít chị em phụ nữ đều đi đến phòng trang điểm để thay đổi lễ phục dạ hội cho phù hợp, Lâm Na cũng không ngoại lệ. Bởi vì tối nay chính là cơ hội tốt để gây sự chú ý với Tổng giám đốc.

So ra thì Lâm Thiển Y có vẻ thoải mái hơn nhiều, vẫn mặc chiếc quần jean đơn giản như trước, áo thun rộng thùng thình, nhìn có vẻ bình thường tuỳ ý, giống như lần tụ họp này đối với cô không có chút ảnh hưởng gì.

Lúc ba người Lâm Thiển Y tay trong tay bước vào hội trường, trên sân khấu đã có người hát biểu diễn. Lâm Thiển Y nhìn một lượt cũng không thấy quen được mấy người, nhưng đại thể là người của phòng thiết kế. Vốn dĩ Lâm Thiển Y cũng là người mới, do đó cũng chỉ nhận biết được vài người.

Cô tùy tiện tìm một góc khuất ngồi xuống, yên lặng quan sát. Cô không thích đến những nơi như thế này, nhưng mà đấu không lại sức của Lâm Na và Trần Hi.


Cũng không biết qua bao lâu, người vào phòng khiêu vũ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ồn ào.

Đột nhiên trong lúc đó hội trường lớn đột nhiên yên lặng, đèn pha từ từ chiếu vào chỗ người đàn ông phong độ đang ung dung đi tới. 

Người đàn ông này tùy ý đứng lại chỗ đó, trong hội trường đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt người đàn ông quét một lượt trong hội trường, Lâm Thiển Y mơ hồ cảm thấy ánh mắt người đàn ông đó dừng trên người mình một lúc, sau đó rất nhanh liền rời đi.

Cô có cảm giác ánh mắt đó có chút ý tứ hàm xúc. Trái tim vốn đang bình yên đôi chút đột nhiên nảy lên vài nhịp. Nhịp đập trong nháy mắt cứ loạn cả lên.

Tên đàn ông chết tiệt này!

“Mọi người cứ vui chơi thoải mái, không cần cảm thấy áp lức. Cứ coi như tôi không tồn tại. Bây giờ không phải giờ làm việc, cứ thoải mái là được!”

Giọng nói dễ nghe của Hạ Minh Duệ vang lên trong hội trường, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái.

Wow, Tổng Giám đốc mới cool quá!

Đẹp trai quá!

Rất có phong độ!

Lâm Thiển Y bĩu môi khinh thường, người không biết còn tưởng đây là cái chợ, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì?


Bỗng cảm giác được ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu, Lâm Thiển Y buồn bực ngẩng mặt lên, đối diện chính là ánh mắt âm trầm của Hạ Minh Duệ.

Lâm Thiển Y mơ hồ cảm thấy khóe miệng Hạ Minh Duệ cong cong nhìn cô, ngón tay thon dài rõ ràng đang chỉ vào chỗ túi áo.

Tên khốn kiếp này!

Đây là đang nhắc nhở cô 50 triệu kia sao?

Bàn tay nhỏ ẩn trong đám người nắm chặt lại. Nếu không phải vì e ngại nhiều người, cô đã xông lên phía trước, đánh cho tên chết tiệt đó một trận!

“Aaaaaa, Tổng Giám đốc đang nhìn về phía này, Lâm Na lên đi! Thu phục anh ta! Chúng ta chính là đại gia rồi!”

Đôi mắt nhỏ của Trần Hi lóe sáng như ánh đèn trong đêm.


“Tớ, tớ có được không?”

Thời điểm đối diện với vị Tổng Giám đốc lạnh lùng kiên cường này, cho dù là người vô cùng tự tin như Lâm Na cũng không khỏi có chút sợ sệt!

Đối với loại đàn ông này cô thật sự không tự tin, kiểu đàn ông này không phải kiểu cô có thể nắm trong tay được, không cẩn thận sẽ là vạn kiếp bất phục!

“Tin tưởng bản thân, cố lên!”

Lâm Thiển Y nắm tay cùng Trần Hi cổ vũ cho Lâm Na. Cô dường như thấy được viễn cảnh Lâm Na chinh phục được vị Tổng Giám đốc tâm tình bất định này, cô còn thấy được tấm hình của mình từ đôi cánh của Thiên sứ lấp lánh bay tới.

Tóm lại, cô nàng Lâm Na từ chối không ngừng vẫn bị Trần Hi đẩy đi, trước mặt bao người cô chỉ có thể tiếp tục bước lên sân khấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận