Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Trần Hi hé ra đôi mắt nhỏ tò mò, không ngừng đánh giá Lâm Thiển Y. 

Khụ khụ!

Lâm Thiển Y nắm thật chặt cổ áo, danh chính ngôn thuận nói. 

"Khỉ khô! Người thân của tớ nhập viện, tới giờ cũng còn chưa có nghỉ ngơi gì đây này!"

"Thế ư...."

Giọng nói của Trần Hi kéo dài.

"Vậy cậu đỏ mặt gì chứ?"

Cô ấy như vậy là vì mệt sao?

Lâm Thiển Y không nói gì quăng cho Trần Hi ánh mắt xem thường, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô tức đến muốn dậm chân đấm ngực. Đây quả thật là mất mặt mà, lẽ ra cô phải thề sống thề chết phản kháng tới cùng, không nên bị tên đàn ông đó mê hoặc!

Quả thật là thói đời bạc bẽo! Chuyện này làm sao cô chịu nổi đây chứ? Nhưng ở trước mặt Trần Hi nên vẫn phải giữ vững hình tượng là một người mẫu mực, hết sức trong sáng.

Suốt buổi sáng, Lâm Thiển Y lúc nào cũng mang vẻ mặt hoảng hốt, khó hiểu, khiến cho Trần Hi nhiều lần cũng không đoán được chuyện gì xảy ra.

Đến gần lúc tan tầm, điện thoại Lâm Thiển Y báo có tin nhắn.

"Lên đây một chút!"

Lâm Thiển Y đặt điện thoại di động xuống, có chút chột dạ len lén liếc nhìn về phía Trần Hi.

"Tiểu Hi, tớ vào phòng vệ sinh chút..."

Cô bây giờ sao lại phải lén lút như vậy? Đây là cái chuyện gì chứ?

Có chuyện gì không thể đợi tới khi tan tầm rồi nói sau được ư? Tại sao lại phải chờ tới sắp tan tầm? Không lẽ anh muốn cho mọi người biết quan hệ của hai người bọn họ?

Lâm Thiển Y mặt mày khổ sở, nhưng cũng đành phải bắt thang máy lên lầu 11.

"Có chuyện gì?"

Lâm Thiển Y ngay cả cửa cũng không gõ, sắc mặt tương đối không tốt, thái độ lại cực kỳ tồi tệ. Hạ Minh Duệ cất tài liệu trong tay, thờ ơ liếc cô một cái.

"Biết lái xe không?"

"Biết."

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Lâm Thiển Y vẫn thành thật trả lời.

"Đây, chìa khoá xe, em lái xe quay về trước đi! Buổi tối tôi còn có chút việc."

Hạ Minh Duệ đem chìa khoá xe quăng cho Lâm Thiển Y, cô không nghĩ ngợi gì giơ tay đón lấy.

Quay về? Quay về đâu? Cô có chỗ ở mà, làm sao phải đi tới nhà anh?

Lâm Thiển Y lúc này mới kịp phản ứng, đem chìa khoá quăng trả lại cho Hạ Minh Duệ.

"Không cần đâu! Tự tôi đi được rồi!"

Sau đó xoay người bước đi.

"Em dám đi thêm bước nữa xem?"

Giọng nói nguy hiểm mang theo vẻ lạnh lùng vang lên, Lâm Thiển Y không có can đảm đành dừng bước, được rồi, người ta là lão đại, cô nói thì tính gì chứ. Nhưng cô vì sao phải tới nhà anh?

"Buổi tối tôi trở về không thấy em ở nhà, em nhất định thảm rồi!"

Nói xong Hạ Minh Duệ lập tức bước qua Lâm Thiển Y, sải bước ra khỏi phòng, để cho cô một bóng lưng khiến người suy nghĩ viển vông. Mãi đến khi bóng lưng Hạ Minh Duệ hoàn toàn biến mất, cô mới rầu rĩ hồi phục tinh thần.

Xì, cái quái gì! Có tiền thì hay sao? Đợi tới khi cô cũng có tiền nhất định khiến tên khốn này quỳ gối trước mặt cô cầu xin tha thứ. Bắt anh múa bụng cho cô xem! Hừ hừ!

Nghĩ đến Hạ Minh Duệ yêu nghiệt kia nếu thực múa bụng cho cô xem, cô cảm thấy nhất định bản thân sẽ có loại xúc động đến xịt máu mũi. Nhìn thoáng qua chiếc chìa khoá xe Hạ Minh Duệ để lại, Lâm Thiển Y yên lặng nhặt lên, bỏ vào trong túi xách.

Khi về cô ghé siêu thị mua hai gói mỳ ăn liền, mấy cái chân giò hun khói, lại mua hai cái trứng ốp la. Cô không qua nhà Hạ Minh Duệ mà trở lại nhà trọ của mình. Tục ngữ có câu, ‘Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn’.

Lâm Thiển Y đun nước nấu mì, sau đó mở máy tính lên. Cô đã hai ngày không chơi game rồi.

Có điều hai ngày qua cũng mệt mỏi, cô cũng không còn tâm trạng gì để chơi, cũng may Tề Diệu đã làm xong nhiệm vụ giúp cô. Lâm Thiển Y cùng Tề Diệu là bạn bè thâm giao, khi cô bận thì Tề Diệu sẽ đăng nhập vào game giúp cô làm nhiệm vụ, ngược lại, mật mã của Tề Diệu cô cũng biết, thỉnh thoảng cũng giúp anh.

Tiểu Ngư Quái: "Hai bữa nay đi đâu vậy?"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Mẹ Hứa Hạo Trạch nhập viện, em vào thăm bà ấy!"

Tiểu Ngư Quái: "Không phải hai người chia tay sao? Chẳng lẽ làm hoà rồi? Đúng là không có mặt mũi gì hết!”

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Không phải! Mẹ anh ta bị bệnh, sau đó có điện thoại gọi báo cho em, Hứa Hạo Trạch không biết chạy đi đâu tìm không được, em mới phải qua xem."

Tiểu Ngư Quái: "Thế à!"

Tiểu Ngư Quái: "Mà này, em thế nào lại đắc tội với Biệt Thái Phóng Tứ cùng Nhĩ Nhất Tiện Ngã Tựu Tiếu thế? Hai tên này hễ gặp em là giết, liên luỵ tới anh cũng bị giết theo."

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Đó là hai tên khốn! Về sau ở xa mà thấy bọn họ thì em trốn được tới đâu thì trốn!"

Tiểu Ngư Quái: "Không riêng gì hai người bọn họ, mà ngay cả Tuyền Thuỷ Đinh Đông cùng Hạ Mạt Thanh Thanh thấy em cũng giết. Dạo gần đây những người cùng bang phái với bọn họ thấy chúng ta liền giết, anh bị em liên luỵ rồi." 

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "..."

"Hết cách rồi, nhân phẩm của em tốt, đó là bọn họ ghen tị thôi!"

Tiểu Ngư Quái: "Nếu không anh bỏ ra chút tiền tăng sức chiến đấu lên? Đỡ bị người ta nơi nơi khi dễ!"

Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: "Thôi đi, anh thực tưởng mình là thổ hào à? Tên khốn Biệt Thái Phóng Tứ nghe nói đã chi hơn mười vạn rồi á! Không so với người có tiền được đâu! Ta vẫn nên khiêm tốn chút đi!”

Tiểu Ngư Quái: “Em ư? Lại còn khiêm tốn? Khiêm tốn tới độ mười người trên đầu bảng xếp hạng đều có thù oán với em?”

Hữu Chủng Người Đừng Chạy: "..."

Tiểu Ngư Quái: "Hôm nay quán không đông khách lắm, anh sẽ về ngủ, nhớ nấu gì cho anh ăn nha!”

Lâm Thiển Y vừa định nói, không có đồ ăn, chỉ có mỳ ăn liền, đã thấy Tề Diệu thoát khỏi game.

Yên lặng liếc nhìn gói mì tôm, Lâm Thiển Y lưu luyến không rời đặt một gói khác lên, cũng may cô mua hai gói, không biết Tề Diệu ăn có no không?

Không bao lâu, chuông cửa vang lên, Lâm Thiển Y theo mắt mèo trên cửa nhìn thấy Tề Diệu. Cô mở cửa, Tề Diệu đi vào trong tay còn mang theo một đống hoa quả.

Anh dùng mũi hít hít, bất mãn nói.

"Tại sao lại ăn mỳ ăn liền? Không phải bảo em ăn nhiều rau quả trái cây sao?"

“Em cũng muốn ăn chứ, nhưng mà gần đây kinh tế eo hẹp mà!”

Lâm Thiển Y miệng ngậm muỗng, mơ hồ nói.

"Em đó"

Tề Diệu dí ngón tay vào trán Lâm Thiển Y, Lâm Thiển Y thuận thế lệch đầu sang một bên, lão đại trừng lớn mắt, đặt cái muỗng trong miệng xuống.

"Em nói này Tề Diệu, vài ngày không gặp da ngứa có đúng không?"

Đối với cái trừng mắt của Lâm Thiển Y, Tề Diệu làm như không thấy. Anh đem hoa quả rửa sạch rồi để ra dĩa, không chút khách khí đặt lên bàn trà trong phòng khách.

"Có bản lĩnh thì đừng ăn!"

Lâm Thiển Y bỏ muỗng xuống, không khách khí cầm một quả táo cắn một cái, rồi bưng tô mì gói trên bàn máy tính qua.

“Anh nói chứ em đi làm kiểu gì không biết, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có hả? Ít tiền này em cầm xài trước đi, có thì trả anh!”

Tề Diệu lấy trong bóp một ngàn đồng đặt trên bàn trà, nhìn thoáng qua Lâm Thiển Y đưa mỳ ăn liền, bộ dáng không vừa ý.

Mặc dù là anh em tốt, bình thường Lâm Thiển Y cũng nói dối Tề Diệu không ít, nhưng lần này vẫn là lương tâm trỗi dậy, cô chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, đẩy tiền tới trước mặt Tề Diệu.

"Đùa với anh thôi, em vẫn còn tiền, chẳng qua tan việc lại lười đi ra ngoài ăn, hơn nữa mệt quá nên thuận tay mua hai gói mỳ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui