Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Vậy cô muốn bị đuổi việc?"

Hạ Minh Duệ híp mắt lại, dám chất vấn quyết định của anh? Lá gan người phụ nữ này hình như càng lúc càng lớn.

"Tôi nào dám!"

Có trời mới biết, nếu để bị đuổi việc, phải chăng Hạ Minh Duệ sẽ cho cô ở nhà anh làm việc nhà ngày này qua ngày khác?

"Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ, vị trí nhân viên văn thư của cô sẽ do Cố Hiểu Kha tiếp nhận!"

Lúc này, Cố Hiểu Kha từ bên ngoài chầm chậm đi vào, khi thấy Lâm Thiển Y liền nở nụ cười chào hỏi.

Một bộ đồng phục công sở vừa vặn ôm lấy vóc người cô, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười tự tin, trong nháy mắt chinh phục được cả Trần Hi và Trưởng phòng, giống như người đẹp như vậy rất hiếm gặp, ngay cả người nổi tiếng cũng chưa chắc có được.

"Vậy còn tôi?"

Lâm Thiển Y có chút ngây ngô. Tên khốn này không phải thật sự muốn đuổi việc cô chứ? Nhưng mà chẳng phải đã khấu trừ nửa năm tiền lương của cô rồi ư?

Đầu nhỏ của cô có chút rối loạn, không chút nghĩ ngợi liền hỏi

"Cô?"

Không riêng Lâm Thiển Y có chút mù mờ, ngay cả Trần Hi cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, chỉ là chơi game mà thôi có nghiêm trọng đến vậy. Có điều sự việc hiện tại quả thực trầm trọng, khiến cho Trần Hi cũng mù mờ như Lâm Thiển Y.

Mà Cố Hiểu Kha cũng nghi hoặc nhìn Hạ Minh Duệ, cô muốn đến công ty Duệ làm, chỉ vì có thể ở gần bên anh, nhưng mà cũng không cần thiết phải đuổi việc Lâm Thiển Y.

Trước khi tới đây cô cũng không biết Lâm Thiển Y cũng là nhân viên nơi này, cô còn tưởng rằng Lâm Thiển Y đơn thuần chỉ là người giúp việc nhà cho Hạ Minh Duệ.


Hạ Minh Duệ nhìn Lâm Thiển Y đang ngây người như phỗng, trong mắt xẹt qua vài tia quỷ quyệt, nhưng mà đối với Lâm Thiển Y ánh mắt tên kia giờ phút này lạnh như dao, có cần phải thê thảm như vậy không?

Chẳng lẽ là báo ứng do đánh lén đệ nhất thiên hạ? Sớm biết thế cô liền đàng hoàng ngồi nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người là được.

"Cô thì miễn cưỡng tới phòng làm việc của tôi bưng trà rót nước đi! Trước hết phải quan sát một thời gian rồi mới quyết định được, vừa lúc tôi cũng đang thiếu một thư ký!"

Nói xong Hạ Minh Duệ liền quăng cho Lâm Thiển Y một ánh mắt ý nói cô đi theo, sau đó liền hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xoay người rời đi. Toàn bộ hành động quả nhiên là ưu nhã vô cùng, nhưng Lâm Thiển Y lại hận đến muốn cắn người.

Thư ký chó má gì, cô vẫn còn thích công việc hiện tại. Cô tình nguyện làm một nhân viên văn thư nho nhỏ cũng không muốn làm thư ký.

"Duệ!"

Lúc Hạ Minh Duệ xoay người kia, Cố Hiểu Kha mới kịp phản ứng. Cô thế nào cũng không muốn tin Duệ sẽ cho Lâm Thiển Y đảm đương chức thư ký cho anh. Trước khi tới cô từng tận lực năn nỉ anh nửa ngày, cuối cùng anh cũng chỉ cho cô một câu nói.

Em không thích hợp làm thư ký, rất cực khổ!

Cho dù là vậy cô cũng nguyện ý, cô chỉ là muốn đợi ở bên cạnh anh, cực khổ, cho tới bây giờ cô chưa từng sợ, anh tại sao lại không hiểu tâm ý của cô chứ?

Người bên cạnh cũng nhìn ra được ánh mắt cô nhìn anh quyến luyến cỡ nào, nhưng tại sao anh lại làm như không thấy? Cô không tin anh không hiểu được tâm ý mình.

Nhưng mà tiếng gọi của cô lại như tan biến trong đám người nơi đây, Hạ Minh Duệ căn bản chính là không nghe thấy. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thiển Y ủ rũ cúi đầu đi theo sau anh.

Cố Hiểu Kha cắn môi dưới, có chút không cam lòng. Cuối cùng cô chỉ có thể đến ngồi ở chỗ Lâm Thiển Y đã từng ngồi qua.

Lúc này Trưởng phòng cẩn thận đi tới, bụng tròn trịa, mặt tròn mập mạp, cười híp mắt ghé sát vào Cố Hiểu Kha.

"Cô Cố, có cái gì không hiểu có thể hỏi Trần Hi. Cô ấy là nhân viên kỳ cựu của phòng, nếu như vẫn còn có điều không hiểu cũng có thể tới hỏi tôi, hi hi!"


Ông không thể không cẩn thận đối đãi a, đây chính là người mà Tổng giám đốc giao phó cho ông chiếu cố thật tốt. Chẳng qua là có chút kỳ quái, tại sao lại đem nhân vật lớn như vậy an bài cho một chức nhân viên văn thư nho nhỏ.

Lâm Thiển Y lòng tràn đầy buồn bực đi theo Hạ Minh Duệ lên tầng 11, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Hạ Minh Duệ không coi ai ra gì, nhàn nhã ngồi trên ghế xoay, hai chân bắt chéo, nhìn không thấy chút nào tùy tiện mà ngược lại còn tăng thêm phần ưu nhã. Cặp mắt thâm thuý đủ câu hồn phách, đáng tiếc giờ phút này Lâm Thiển Y không rãnh để thưởng thức, cô đang nghẹn một cục tức trong bụng đây.

"Thế nào? Không phục?"

Hạ Minh Duệ nhướn mày, mắt nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới.

Cúi đầu, hai tròng mắt Lâm Thiển Y muốn phun ra lửa, quả đấm nhỏ càng siết chặc. Cô không ngừng ở trong lòng bảo mình phải bình tĩnh, bình tĩnh! Ngàn vạn lần không nên chấp nhất với tên khốn kiếp ác ma này.

Nhưng là bất kể kiềm chế thế nào, tức giận trong lòng ngày một tăng, lớn tới mức chỉ cần phát tiết ra thì không cách nào thu hồi được. 

Thấy Lâm Thiển Y không nói lời nào, Hạ Minh Duệ cũng không nóng nảy, tự nhiên uống một ngụm cà phê đã có chút lạnh.

"Hạ Minh Duệ, tên khốn kiếp!"

Hạ Minh Duệ để tách cà phê xuống, con ngươi lấp lánh cất giấu thâm trầm.

Lâm Thiển Y tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trên mặt anh lạnh nhạt không thể nghi ngờ lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa giận trong cô.

"Tại sao lại trừ nửa năm tiền lương của tôi?"

"Chẳng lẽ không đúng?"


"Tôi bất quá chỉ chơi game có một chút thôi, hơn nữa công việc của tôi cũng đã hoàn thành! Tôi thừa nhận đi làm mà chơi game là không đúng, tôi đồng ý chịu phạt, nhưng anh là đang lấy việc công trả thù riêng!"

"Em thật sự cảm thấy như vậy?"

Hạ Minh Duệ lẳng lặng nhìn cô một cái, con người đen nhánh khiến Lâm Thiển Y xem mà không rõ cảm xúc.

"Chẳng lẽ không đúng?"

"Có lẽ đi làm chơi game là việc nhỏ, nhưng em có nghĩ tới chuyện này ảnh hưởng như thế nào không? Nếu như tất cả mọi người ở phòng ban khác cũng giống như em có thời gian rảnh liền chơi game một chút, em có thấy công ty có cần kinh doanh nữa không?

“Việc lần này em bị tôi bắt gặp, tôi nên đuổi việc em, không vì lý do gì, chỉ vì giết một răn trăm mà thôi!"

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Minh Duệ nói cho Lâm Thiển Y biết anh là đang nghiêm túc, khi đó anh thật muốn đuổi việc cô, nhưng tại sao cuối cùng lại không làm? Nhưng cô cũng không có dũng khí đi hỏi! Chẳng qua là im lặng trầm mặc.

"Em cảm thấy tôi khấu trừ nửa năm tiền lương của em là rất oan uổng?"

Lâm Thiển Y cắn môi trầm mặc, không lên tiếng!

"Nếu như em cảm thấy không đủ tôi không ngại trừ thêm!"

"Anh dám!"

Lâm Thiển Y ngẩng đầu, ánh mắt mở thật lớn, nước mắt uỷ khuất cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.

"Em..."

Hạ Minh Duệ còn muốn tiếp tục quở trách, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên mặt Lâm Thiển Y, không biết thế nào liền trầm mặc. Phụ nữ chảy nước mắt rồi khóc thút thít không phải anh chưa từng thấy, ngược lại đã gặp qua rất nhiều, nhưng mà chưa từng có người phụ nữ nào ở trước mặt anh rơi lệ có thể khiến anh tay chân luống cuống.

Anh bị làm sao vậy?

Đáng chết!


Thật vất vả mới chế trụ được xúc động muốn kéo cô vào lòng an ủi, anh lạnh lùng ra lệnh.

"Em đi ra ngoài trước đi, làm thư ký chỉ cần canh giữ ở cửa là được rồi, có chuyện tôi sẽ gọi!"

Xì, cô cũng không phải là chó giữ cửa, còn là giữ cửa phòng, quả nhiên gặp tên khốn này thì không có gì tốt đẹp cả. Lâm Thiển Y lau nước mắt trên mặt, bô dạng như không có chuyện gì, điềm nhiên đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa cái rầm.

Anh cho rằng cô sẵn sàng đợi anh ở bên ngoài ư?

Lâm Thiển Y vừa mới đi ra liền đụng phải Cố Hiểu Kha.

"Hiểu Kha, sao cô lại tới đây?"

Lâm Thiển Y mỉm cười chào hỏi.

"Duệ có bên trong không? Tôi đến tìm anh ấy!"

"Có, anh ta ở bên trong!"

Nhắc tới Hạ Minh Duệ, dáng vẻ Lâm Thiển Y như nhắc tới một mối thâm thù đại hận nào đó.

"Cô dường như rất có thành kiến đối với anh ấy?"

Cố Hiểu Kha suy nghĩ một chút, sau đó thử dò xét hỏi.

"Tôi có thành kiến với anh ta?"

Lâm Thiển Y trợn mắt, chỉ chỉ cái mũi mình. Nếu không phải anh tới tìm cô gây sự, cô liền cảm ơn trời đất, cô nào có bản lãnh đi tìm vị Tổng giám đốc đại nhân kia gây phiền toái a.

Vẻ mặt khoa trương của Lâm Thiển Y khiến Cố Hiểu Kha buồn cười, lắc đầu một cái, cũng không tiếp tục để ý tới Lâm Thiển Y, đẩy cửa phòng làm việc mà vào.

"Duệ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận