Sáng sớm hôm sau, ánh sáng nhức nhối khiến Tưởng Ly mở mắt nheo lại, đang định thần trong giấc ngủ, cô bàng hoàng mở mắt mà hét toáng lên
_ " Mọi...mọi người??? "
Phương Liên, ông bà Phương gia, ba, Dương Tấn Phong còn cả Dương Thần nhìn chằm chằm cô mở mắt...
Phương Liên thấy cô bạn mình tỉnh lại thì bật khóc, ôm chầm lấy cô, mếu máo thút thít không nói lên lời: " Hức, Hạ Tưởng Ly cậu tồi lắm..."
Hạ Tưởng Ly: "...??"
Ông bà Phương bên cạnh cũng xót xa: " tỉnh dậy là tốt rồi "
Hạ Tưởng Ly nhìn thấy Hạ Thương Du từ đầu vẫn nhìn cô, không nói gì: " Ba "
Hạ Thương Du xót xa nhìn con gái mình, đưa tay chạm nhẹ đầu Tưởng Ly vuốt ve: " Ba xin lỗi! " rồi đưa lòng lặng trĩu bước ra ngoài.
_ " Không sao ông ấy chắc vui mừng vì con tỉnh lại ấy " bà Phương vội dỗ dành Tưởng Ly.
_ " À, dạ..."
Dù nói vậy Tưởng Ly vẫn lo lắng với biểu hiện của ba mình, đẵng nhẽ cô mới là người xin lỗi bởi đã làm ông lo lắng, còn chả biết cô gây thù chút oán với ai mà làm cô ra vậy, À kẻ thù...
_ " Dương Tấn Phong, anh...!có biết này không?"
Tưởng Ly nháy nháy mắt nhìn Dương Tấn Phong, rồi lại nháy đến cánh tay của mình, đường đường là một luật sư nhất nhì mà khi lấy vợ đúng là giảm sút hẳn, vì có ông bà Phương ở đây lên cô không tiện nói, cô nháy hết cả mắt Dương Tấn Phong mới trố mắt ra: " à....!cái này phải hỏi Dương Thần "
Dương Thần từ lâu đã lẳng lặng rời đi mà không để ai biết
**
Hạ Thương Du ngồi trên chiếc ghế dưới gốc cây, ở đây có thể hướng lên được phòng bệnh của Tưởng Ly, ông đang suy nghĩ chuyện gì đó thì 1 giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ: _ " chào bác " Dương Thần lịch lãm từ từ bước đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ông
_ " À cậu là bạn Dương Tấn Phong "
_ " vâng! "
_ " Cậu...!thích con gái tôi "
Dương Thần cũng không ngạc nhiên khi Hạ Thương Du hỏi câu đó
_ " đang trong thời kì theo đuổi "
Hạ Thương Du gật đầu nhã nhặn dường như không phản đối việc này, cũng không có thái độ bất mãn với người con trai ấy
_ " con bé...!thực sự thiếu tình thương, mẹ nó bỏ rơi khi con bé được 10 ngày, tôi con trẻ nên nhờ bà cùng chăm sóc, bà nó cũng mất rồi, tôi biết con bé suy sụp thế nào nhưng cố gắng kiên cường, một người ba không bảo vệ được con gái đúng là đáng trách, khi con bé tỉnh dậy tôi rất vui mừng, nhưng nhìn con bé tươi cười với mọi người thì lại đau lòng, Tưởng Ly nó luôn ở trước mặt mọi người là người hoạt bát, vui vẻ không kể khổ, luôn cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình, thật sự tôi rất áy náy...!"
Dương Thần nhìn Hạ Thương Du không nói gì, anh cũng loáng thoáng nghe Phương Liên nói rằng " Tưởng Ly cô ấy rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến đau lòng, chơi với nhau 18 năm lần đầu tiên em thấy cô ấy khóc là khi bà mất, vì vậy em muốn tìm cho cô ấy 1 người mà cô ấy có thể cùng bộc lộ con người thật của mình..."
Dương Thần ấn tượng với cô là sự mạnh mẽ ấy, 1 cô gái không ngại nguy hiểm cứu người bạn của mình, là 1 người luôn tràn đầy sức sống, luôn kiên cường.
_ " Tưởng Ly có một người cha rất tuyệt vời "
Dương Thần nhìn lên bầu trời, miệng không ngừng cảm thán, Hạ Thương Du quay sang nhìn anh ngập ngừng...
_ " Bác có muốn nghe chuyện gia đình cháu không? "
...
**
Hạ Tưởng Ly trong phòng hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi, mãi mới bảo mọi người về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ mỗi mình cô ngồi xem tin tức
' Thưa quý vị, cầu Thương Đông sẽ có 1 màn pháo hoa đón năm mới...!'
Nghe đến đây Tưởng Ly mới sực nhớ, Giáng sinh thì cô bất tỉnh nhân sự, còn tết
_ " Tết...tết còn....15 ngày "
' Cạch'
Tiếng mở cửa bước vào làm Tưởng Ly buông điện thoại ngẩn đầu lên, cô ngỡ ngàng khi biết người bước vào là Dương Thần
_ " Anh chưa về sao? "
_ " ừm! "
Cô dần quen với cách nói chuyện thiếu đòn của Dương Thần rồi, nên cũng không tức tối như mấy lần trước
_ " Anh ăn ch...ưm "
Dương Thần chẳng nói chẳng rành đóng cửa bước thẳng kéo cằm cô lên mà đặt lên cô một nụ hôn, 2 môi chạm nhau, Dương Thần cố đẩy lưỡi của mình vào trong khoang miệng của Tưởng Ly mà mút
" ưm...ưmm"
Tưởng Ly như bị hút hết tính khí 2 tay cố bấu vào vai của Dương Thần để trụ, 1 lúc sau Dương Thần mới buông môi cô ra, không quên mút một cái nữa
_ " em không biết thở sao? "
Tưởng Ly gục đầu vào vai anh mà thở hồng hộc, nhìn bộ dạng này của cô anh bất giác mỉm cười.
_ " em ăn cơm chưa? "
_ " lúc nãy có ăn cháo! "
_ " ừm "
Tưởng Ly vãi chụi đầu vào cô Dương Thần, người anh có mùi của hương gỗ, mùi của biển, rất yên bình, rất dễ chịu khiến cô không thể nhấc đầu mình ra được.
Nhìn biểu hiện ỷ lại của Tưởng Ly, Dương Thần lại cảm thấy rất vui.
_ " Anh ăn cơm chưa? "
_ " hôn em tôi đủ lo rồi "
Tưởng Ly á khẩu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
"Con Nhà Người Ta" Đáng Ghét Nhất
2.
Danh Nghĩa
3.
Hổ Phách Cầu Vồng
4.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
_ " CÔ EM GÁI XINH ĐẸP CỦA TÔI ƠI!!! em tỉnh rồi sao " giọng nói phát ra từ ngoài cùng tiếng cửa mở ra
_ " chị có mu..." Hạ Vy tay cầm hộp cháo hào hứng bước tới mở cửa thì khựng lại nhìn 2 người trai gái đang ôm nhau trên gường
_ " chị...họ.."
_ " A! hahaha nhầm phòng rồi " Hạ Vy tươi cười như không có chuyện gì xảy ra ngồi đóng cửa chạy đi
Dương Thần:...
Hạ Tưởng Ly dường như hiểu được thái độ của người chị họ lại như vậy, cô bất giác đỏ mặt, đẩy anh ra.