Hế lô! Ta quay lại đây! Do là chương trước viết vội quá thành ra là chả tâm sự gì được với các nàng! Hôm nay ta viết bù mà nó cũng chả dài lắm đâu. Ta thấy cái tên truyện có nhiều bạn đặt hộ ta là: " Boss Lớn! Em yêu anh được không?'' hay hài hơn là: " Boss Lớn! Đừng gọi điện cho em" =)) hay còn : '' Boss! Em yêu anh'' hay cũng có người bảo ta cứ để nguyên đấy. Mấy nàng làm ta phân vân quá! Chả biết làm thế nào thôi thì các nàng vote 3 cái tên nha! Cmt số của tên ấy nhé: Cmt '1': Vote cho tên " Boss Lớn! Em yêu anh được không?''
Cmt '2': Vote cho tên : ''Boss! Em yêu anh''
Cmt '3': Vote cho tên '' Boss Lớn! Em yêu anh''
Cmt '4': Để nguyên như cũ
Thế thôi nhé! Các nàng vote tên truyện, vote luông chương này với cả cmt cho ta nha! Yêu
~----------------------
Sau một ngày đi làm, đang thay quần áo thì chuông điện thoại lại reo. Nó chán nản mở máy:
- ''Boss! Anh gọi em có chuyện gì không ạ''
- '' Cô đã đến nhà tôi chưa''
- '' Sao em lại đến nhà anh ạ?''
- '' Rốt cuộc là não cô phẳng thế nào rồi chứ! Cả sáng tôi đã nhắn tin vào máy cô biết bao nhiêu lần để nhắc cô rồi cơ mà. '' - Hắn gằn giọng
- '' Rồi rồi! Em chỉ trêu một chút thôi mà! Em đang thay quần áo cho lộng lẫy để đi gặp mặt mẹ anh đây''
- ''Không cần mặc đẹp đâu, cô cứ đi luôn đi. Tôi không cần cô gây ấn tượng tốt trước mặt mẹ tôi''
- '' Nhưng em đang cởi trần, chả nhẽ lại cứ thế này đi ra ngoài đường sao'' - Ở đầu dây bên này, nó hí hửng cười, lòng thầm nghĩ lão ta sẽ nhất định cho qua rồi dập máy, ai ngờ đâu, hắn lại thản nhiên nói:
- '' Nếu cô có can đảm để đi ra ngoài đường''
''Cái........ đùa nhau chứ!!! Sao mà lão ta có thể...... Aishh!!!!'' - Nó tức giận gào thét thầm trong lòng
- '' Được rồi! được rồi, em đi đây''
Tút.....tút.....
'' Hàn Dương Tử - Đời này, kiếp này tôi sẽ không tha cho anh! Đợi đấy'' nó bực bội nhủ thầm
_______Hú hú nhà Boss thẳng tiến______
Hai anh em nhà này đúng là quý tử mà!!!! Nhà của hắn phải to bằng cái trường đại học của nó rồi ấy!!!
Đang lúc nó còn ngơ ngơ thì có người bước đến, cung kính cúi chào nó:
- Cho hỏi cô có phải là cô Trương Tiểu Mao là bạn gái của cậu chủ không ạ!
Nghe hai chữ ''bạn gái'' từ miệng bác ấy thì nó suýt nữa thì phụt máu, cố gắng kìm chế, nó lắp bắp trả lời:'' V-vâng ạ! Bác là...''
- Tôi là quản gia. Cô có thể gọi tôi là Bác Trần. Dù gì thì sau này cũng là người một nhà cả. Cô muốn gọi thế nào cũng được
''Người nhà..... người nhà cái đầu bác ý..... Dương Tử anh chết đi, đi chết đi cho tôiiiii''
Nó theo chân bác Trần bước vào nhà. Khung cảnh căn nhà khiến nó choáng ngợp... Tầng 1 được chia làm hai phần, một là phòng bếp và hai là phòng tiếp khách. Phòng khách bài trí đơn giản, 1 bộ sopha màu trắng, ở giữa là cái bàn thủy tinh trong suốt, có bầy một bộ ấm chén bằng sứ. Đối diện đó là chiếc tivi to đang chiếu một bộ phim truyền hình. Căn nhà được phủ bởi lớp đèn vàng tạo không khí ấm áp, đầm ấm.
- Cháu đến rồi đấy à?
Nó quay lại nhìn và thấy một người phụ nữ trạc tuổi 50 nhưng trông bà vẫn còn nét trẻ đẹp. Người toát lên một vẻ quý phái, sang trọng. Gương mặt có nét hao hao Dương Tử nhưng phần nào hiền lành hơn và tất nhiên là: ấm áp hơn chứ không lạnh lùng như lão kia.
- A... dạ. Cháu là Trương Tiểu Mao là nhân viên của lã.... ý '' anh Dương Tử'' ạ - Nó nuốt vội chữ '' lão'' vào trong, nhả ra ba chữ '' anh Dương Tử'' thật ngọt.
- Cháu là nhân viên sao, vậy còn bạn gái của Dương Tử đâu! - Bà nhẹ nhàng hỏi
- Ý..... A!!! Cháu là nhân viên kiêm bạn gái ạ - Nó nở nụ cười gượng gạo
Bác gái '' Ồ'' lên một tiếng rồi đưa ánh mắt ngắm nhìn nó. Quan sát lên đến khuôn mặt, bà chầm chậm nói: '' Ngũ quan ổn, thân người không có eo nhưng cũng tạm chấp nhận được, hừm hừm..... răng đều, trắng, tuy nhiên nụ cười còn gượng gạo... '' - Dừng một lát, bà ngẩng đầu nhìn nó, miệng vẽ một đường cong hoàn hảo: '' Cháu không phải sợ ta. Ta không ăn thịt cháu đâu, dù sao, sau này cũng là người một nhà cả.... ''
"Lại cái từ này.... nhà này thích cái từ '' người một nhà'' đến mức ấy cơ à'' - Nó nghĩ thầm
Nhìn biểu cảm nụ cười còn đang cứng đơ trên mặt của nó, bà bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng nói một chữ làm nó lay động toàn thân: '' Duyệt''
Nó thất thần, lắp bắp hỏi lại: '' D-Duyệt tức là sao ạ''
- Thì ta đồng ý cho các con lấy nhau... Con yên tâm, làm dâu nhà này sướng lắm chỉ việc ăn chơi thôi còn lại thì đã có người lo rồi.....ô hô.....''
Nhìn bác gái cười cười, kéo nó ấn xuống ghế cạnh mình rồi huyên thuyên đủ thứ chuyện từ bé đến lớn của hắn mà lòng nó phát ra một tiếng ''xoảng''..... Thôi xong, tan nát hết rồi TvT!
Xin phéo bác gái đi vệ sinh một lúc, trước khi quay đi nó còn thấy bác ấy ghi chép gì đó, miệng lẩm nhẩm: ''Ngũ quan tạm ổn, thân người bình thường, ăn nói bình thường, không dẻo miệng lắm nhưng như thế không sợ đi ngoại tình!!!! DUYỆT''
Ôi cha mẹ ơi!!!! B- Bị bắt về làm dâu của sếp tổng thì phải làm sao TvT - Nó thầm khóc trong lòng
----------- Ta là dải phân cách ăn hại T^T ---------------
- Boss!!!! Mẹ anh.... mẹ anh đ-đồng ý rồi - Nó lắp bắp nói ngay khi đầu dây bên kia còn chưa kịp ''alo''
-'' Rầm'' Cái gì!? - Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập bàn kèm theo tiếng nói gấp gáp của hắn
- Em nói là.....
- Tôi nghe thấy rồi! Hỏi cho tình hình nó căng tý thôi
= =!
- Đêm nay cô ở lại nhà tôi đi! Đợi tôi.
Tút tút...
Sau khi thả lại 1 câu nói ''ngắn gọn và súc tích'' hắn ta thẳng tay dập máy.
Đầu nó vẫn còn vang lại cái câu '' Đêm nay cô ở lại nhà tôi đi! Đợi tôi'' của hắn thì bác gái bước vào, niềm nở nói: '' Tiểu Mao.... Đêm nay ngủ lại nhà bác nhé!''
Khốn! Mẹ con nhà này hiểu nhau đến mức ấy cơ à =''=.
Khóe miệng nó giật giật, miệng nở nụ cười cứng đơ như bị trúng tà... Định lên tiếng thì bác Trần - quản gia chạy vào hớt hải nói:
- P- Phu nhân, cậu chủ nói là sáng mai sẽ về đến Việt Nam...
---------------
Ngắn nhỉ! Sorry các nàng nha! Để các nàng chờ lâu quá TvT.
Lịch ra chương mới là: 1 tuần 1 chương nha
Nhưng cũng có thể là lâu hơn vì dạo này ta hơi bận chút việc riêng nhưng ta sẽ cố gắng. Thế nhé! Tiếp tục giật tem, cmt và vote cho ta nào!!!!