Các nàng chả thương ta gì cả TT^TT. Cmt được có 1 xíu hà!!! Còn chưa lên được 50 cmt nữa!!! Nhanh lên cmt cho ta đi.... Muốn ta viết chuwong lên tục thì phải khích lệ ta bằng cmt vs vote chứ!!! Đừng bơ ta với truyện ta mà T^T
-----------------------
'' A-anh ta vừa nói gì vậy'' - Nó nghĩ thầm, mặt mày lại đỏ ửng.
''Cạch''
Đang bần thần suy nghĩ, cửa phòng bệnh mở, ông nội Dương Tử bước vào phòng. Vẻ mặt cợt nhả, nhìn ngó bầu không khí ngại ngùng này, lại nhìn Tiểu Mao đang nhìn chằm chằm cháu nội của mình, mắt ông cong lên, cất giọng trêu chọc: '' Nó có đẹp trai đâu mà cháu nhìn kinh thế''
Tiểu Mao giật mình, quay phắt lại: '' Ông vào đây từ lúc nào thế''
- Từ khi cháu còn say đắm nhìn cháu nội ta ý
Ông cháu nhà này!!! Không thể chấp nhận được. Khổ thân ai mai sau làm dâu nhà này... Chậc chậc ( Rie: chị nên cảm thấy tội nghiệp bản thân đi là vừa ^^)
- Ta cũng đẹp trai mà sao cháu không ngắm ta
'' Ông còn bị ảo tưởng sức mạnh loại nặng nữa _ _!'' - Nó nghĩ thầm
- Tý ta sẽ quay lại nói chuyện với cháu sau! Tạm biệt! Cứ tiếp tục những việc cháu đang làm đi -Ông nội cười gian tà...
Mà khoan, nó nhớ là từ nãy đến giờ nó chỉ ngói được một câu, còn lại là ông nói mà!! Sao lại vui!
Cái nhà này đúng là!! Không chấp nhận được = =!
- Được rồi, bây giờ thế này, cô ra ngoài mua đồ cho tôi ăn, tối nay ở lại đây...
Hắn lên tiếng, nó quay lại, ngớ người, não cô hôm nay tiếp nhận nhiều thông tin quá, não chưa tiêu hóa hết cái này đã có cái khác chêm vào...
- Anh mới ăn cách đây không lâu mà!
- Tôi là bệnh nhân, đói là chuyện thường
Nó ''hừ' nhẹ một tiếng, với tay móc cái ví của hắn, lấy ra 3 tờ tiền có mệnh đề cao nhất. Mặt hắn đen như đít nồi cháy, nó cười thầm: '' Sao! Em chỉ lấy tiền của anh để đi mua đồ ăn thôi mà''
Toan bước đi thì hắn cầm lấy tay nó kéo lại: '' Ra ngoài mà có gặp ông tôi, hỏi cái gì cũng phải trả lời là không biết nhớ chưa.''
Tiểu Mao '' ừm'' một tiếng rồi ra ngoài.
Oan gia, oan gia!!! Mới nhắc mà đã thấy, thiêng quá mà!
Ông nội đứng cạnh thang máy, cười tít mắt: '' Hello''
- Chào ông ạ!
- Ừ... Mà câu hôm qua ta hỏi, cháu chưa trả lời đâu đấy.
- Dạ?!
- Cháu tên gì?
Nhớ lại lời hắn, nó đáp đúng như hắn dặn, ngoan như một đứa con thơ nghe lời mẹ: '' Không biết ạ''
Mặt ông cụ cứng đơ
- Cháu là gì của nó?
- Không biết ạ
- Thế bây giờ cháu đang đi đâu?
- Không biết ạ
Nụ cười trên môi ông cụ tắt ngấm, đưa tay chạm vào trán nó, mặt nhăn lại: '' Cháu có bị đập đầu vào đâu không?"
- Không biết ạ
Ông cụ cười cười, mắt sáng lên dõi theo mấy cô y tá trẻ vừa đi qua( Rie: Đã già rồi lại còn.... _ _!)
- Cháu cứ đi đi, tĩnh dưỡng cho tốt vào, ở cạnh thằng cháu ta gần như thế mà chưa bị nổ não là may rồi, chấn thương thế này cũng là bình thường thôi!!!! Hôm nào rảnh lên phòng ta, ta chụp não cho xem có bị làm sao không nhé! Tạm biệt!
Ông cụ rời đi, nó vừa cười vừa khóc, rõ ràng là làm đúng như những gì hắn nói mà sao lịa bị người ta gọi lên phòng chụp não chứ.. Đời thật khó hiểu ( Đời: Ta mới là người không hiểu được tâm lí của mi đó)
********
- Boss! Đồ ăn của anh đây...
- Cô đến chậm 6 giây 43 tích tắc - hắn giơ đồng hồ ra
Đã có công mang đồ ăn lên đây mà hắn nỡ phụ bạc như vậy
Nó trừng mắt nhìn, hắn vẫn thản nhiên, nó càng tức, đặt mạnh hộp cơm xuống bàn, mở hộp đẩy đến trước mặt hắn, ngước mắt nhìn ra ý " ăn đi"
Hắn nhìn hộp cơm trước mặt, lấy tay đẩy lại
Nó cảm động, biết là mình chạy mệt nên ý bảo mình ăn đây mà...
Định nói lời cảm ơn, thì hắn đã nhổ ra một câu làm mất hết tình người:
- Xúc cho tôi ăn
3 vệt đen chạy dài trên mặt nó.
Đồ.... KHỐN NẠN!!!!!
Nó tức tối cầm cái thìa lên, xúc một thìa thật đầy, thẳng tay nhét cơm vào cái miệng đang mở của hắn
Chưa kịp nuốt xong miếng thứ nhất, nó lại nhét tiếp miếng thứ hai, đến khi nhét xong miếng thứ ba thì hắn bị sặc, ho lên, ho xuống.
Có người đắc chí ngầm, đưa nước với khắn ra trước mặt hắn, giả bộ thương tình:
- Em xin lỗi, em xin lỗi....
Có người giận tím mặt mà do sặc nên chưa nói được gì, trợn mắt nhìn nó. Song...
- Cô xúc như thế thì đến ông nội tôi cũng không nuốt nổi
Nó nín cười, trưng bộ mặt giả nai ra:
- Ở nhà em cũng hay ăn như thế mà!! Có sao đâu...
Cánh mũi hắn phập phồng, giận dữ đẩy hộp cơm đi, chùm chăn kéo kín người.
Lúc này nó mới dám che miệng cười sung sướng nhưng lại không dám cười to sợ bị phát hiện.
'' Cạch''
Lại đến phiên ông nội bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dẹp luôn ý định làm người nhà đến thăm bệnh nhân, đổi giọng trêu chọc: '' Vợ chồng giận nhau hả''
- Chuyện ''gia đình cháu'' không liên quan đến ông
- Hô hô!!! Ta cũng là một thành viên trong gia đình, ta phải được biết chứ.
- Không cần ông quan tâm.
- Cháu phải kể cho ta nghe chứ
Im lặng
- Nào, nào...
Im lặng tiếp diễn
Người già vẫn đứng cười
Người trẻ nằm trong chăn coi như không có chuyện gì
Cuối cùng, ông cụ vẫn là người bỏ cuộc, quay sang hỏi cô bé từ nãy đến giờ bị coi là không khí kia:
- Kể cho ông nghe đi, làm sao mà lại cãi nhau
Nó giật mình, quay sang nhìn ông cụ ngây ngốc, lợi dụng ông làm bia đỡ đạn mà kể lể.
Ông cụ nghe xong gật gù, xoa cằm vẻ hiểu biết:
- Vậy thì thằng cháu đíc tôn của ta ơi... Với những người phụ nữ chân yếu tay mềm thế này thì nên nhẹ nhàng thôi, khổ thân họ lắm....
Ông cụ cứ nói một thôi một hồi, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang hỏi Tiểu Mao:
- Mà vừa rồi, cháu cho nó ăn cái gì thế, ta xem khẩu vị nó như thế nào, sau này còn mua chuộc được
Nó cười cười, đưa hộp cơm cho ông lão xem
Mặt ông lão ngay lập tức biến sắc, vội vội vàng vàng chạy ra lật tung chắn của Dương Tử lên, hốt hoảng nói:
- Tiểu Mao, mau đi gọi các bác sĩ khác vào đây mau, bệnh của nó tái phát rồi...