Bóng đêm dần bao phủ, ngoài cửa sổ không biết gió đã nổi lên lúc nào, phách trên cửa sổ phát ra từng đợt tiếng vang.
Cả một đêm, Tô Ngưng Mi cảm thấy mình giống như đang ở trên mây, dưới chân mềm nhũn. Thân thể dường như đã trở thành cục bông, bị lăn qua lộn lại vuốt ve thành đủ loại hình dạng!
Về sau cô cũng không nhớ làm thế nào ngủ được, cô chỉ mơ hồ nhớ được trước lúc ngủ có nói một câu: "Sáng mai, em không dậy làm cơm nổi."
"Được, sáng mai em cứ nghỉ ngơi thật tốt!"
Hạ An Lan kéo Tô Ngưng Mi rồi nhắm mắt lại. Lúc này anh cũng không thấy mệt một chút nào, thần thanh khí sảng, thoả mãn vô cùng.
Trong đầu anh lại nghĩ tới Nhạc Thính Phong, lúc này cậu nhóc đó hoặc là đã bỏ đi không tính toán nữa, hoặc là vẫn còn đang tính theo công thức.
Dù sao cái đề đó cũng đủ đứa trẻ ấy chơi mấy ngày.
...
Trong phòng ngủ của Nhạc Thính Phong, khắp sàn nhà là đều là giấy, trên mỗi một trang giấy tất cả đều chi chít biểu thức số học.
Cậu cũng không biết mấy giờ rồi, cũng không biết đã tính toán bao lâu, bút cũng đã đổi hai ba cái, cổ tay cũng đã mỏi, vẫn không thể tính ra đề bài mà Hạ An Lan giao cho.
Cho đến lúc ánh sáng rực rỡ ngoài cửa chiếu vào, Nhạc Thính Phong mới giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Cậu nhìn giấy nháp đầy dưới sàn nhà rồi tức giận, một tay vơ tất cả đồ trên bàn vứt hết xuống sàn nhà: "Cái lão cáo già này, rốt cuộc đã ra cái đề gì!"
Từ nhỏ đến giờ Nhạc Thính Phong cũng chưa bao giờ cố gắng như vậy, thế nhưng... Cả buổi tối cố gắng, cuối cùng cũng không tính ra.
Cậu vẫn không muốn thừa nhận rằng đầu óc của mình không dùng được. Nhưng Hạ An Lan ra đề bài này lại làm cho cậu có cảm giác mình vô cùng đần độn. Ít nhất so sánh với Hạ An Lan thì sức lực kém hơn rất nhiều!.
Nhạc Thính Phong hung hăng nắm lấy tóc: "Cậu đây không tin làm không xong!"
Cậu không tin mình kém nhiều so với Hạ An Lan!
Lần đầu tiên Nhạc Thính Phong cảm thấy muốn vượt qua một người trong chuyện học tập chuyện này. Cho dù không thể cao hơn nhưng nhất định cũng không thể kém nhiều so với người ta!
Cậu lấy đề bài mà Hạ An Lan giao cho chép lại một lần, cất vào trong cặp sách. Cậu không thể quá tin tưởng Hạ An Lan, cậu muốn lấy đề bài này mang tới trường hỏi thầy giáo dạy toán, xem đề này rốt cuộc có chút xảo quyệt gì hay không!
Cho dù là một đề bài khó thì cũng không đến mức tới bây giờ cậu vẫn không làm được, nhất định vẫn có thể giải được một nửa.
Nhưng bây giờ nhìn lại đề bài này, cậu vừa mới bắt đầu thấy có đầu mối thì càng xem càng cảm thấy suy nghĩ lúc trước đều sai!
Nhạc Thính Phong một đêm không ngủ, nhưng cậu cũng không cảm thấy buồn ngủ nhiều. Tắm rửa thay quần áo khác rồi đi xuống nhà. Đúng lúc gặp Hạ An Lan ở đầu cầu thang.
Rốt cuộc hai người cũng không thể nhường nhịn, Nhạc Thính Phong nhìn thấy anh, vốn là do thức đêm mắt sẽ có sợi máu đỏ nên ánh mắt càng đỏ hơn.
Hạ An Lan cười nói: "Buổi sáng tốt lành nhé con trai, đã làm ra chưa?"
Nhạc Thính Phong cắn răng: "Ông chờ đấy, bản thiếu gia đây nhất định sẽ làm ra!"
Hạ An Lan gật đầu: "Cái này ba tin tưởng con có khả năng đấy, nhưng... Con đã quên điều chúng ta nói tối hôm qua. Đến buổi sáng ngày hôm nay nếu như con có thể giải ra thì chuyện phụ đạo kia không tính, còn nếu như con không giải ra thì sau này con phải nghe theo ta!"
Nhạc Thính Phong tức tới mức muốn đấm lên một cú, cái lão cáo già này còn không biết xấu hổ.
"Ông... Chờ đấy... Thiếu gia đây sớm muộn gì cũng trừng trị ông!"
Hạ An Lan gật đầu: "Được, ba sẽ chờ! Giờ vẫn còn sớm, đi ra ngoài tập luyện không?"
Nhạc Thính Phong quay đầu: "Hừ, không cần!"
Hạ An Lan chầm chậm đi sau lưng cậu ta, cười nói: "Hay là đi nhé, tuổi còn nhỏ phải rèn luyện thân thể. Nếu như sức khỏe của con yếu như vậy, tương lai làm sao giúp chúng ta trông em trai và em gái đây?"