Cuối cùng chiếc xe phía sau đã không còn, Nhạc Thính Phong thở phào, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Mẹ nó, quá là kinh tâm động phách rồi! Một đêm không ngủ, sáng sớm sắp tức điên vì Hạ An Lan, vừa ra cửa thì gặp ngay cái loại tốc độ sống chết này, sai một chút thì mạng nhỏ này cũng vứt đi. Nhạc Thính Phong thật sự cảm thấy sáng sớm ngày hôm nay trôi qua quá là kinh tâm động phách.
Nhạc Thính Phong hơi chóng mặt, đom đóm bay loạn trước mắt, cậu ngồi phịch xuống chỗ ngồi của xe.
Cậu oán hận nói: "Lão cáo già, rốt cuộc ông có bao nhiêu kẻ thù? Hôm nay người ta còn đuổi theo ông đến Lạc Thành?"
Chuyện này nhất định là ở bên ngoài Hạ An Lan đã gây ra thù địch, người ta đuổi theo đến tận đây, kết quả làm liên lụy tới cậu!
Hạ An Lan vẻ mặt ung dung, nhưng trong lòng không có buông lỏng. Anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, trước mắt không còn có xe đuổi theo.
Anh cười nói: "Ai biết được? Kẻ thù của chú hơi nhiều, vậy nên chú cũng không nhớ được!"
Thoạt nhìn khuôn mặt Hạ An Lan rất thoải mái nhưng trong lòng thì ngược lại. Một màn sáng sớm nay hiển nhiên là có người đã sắp đặt tốt, có thể có... Cũng không phải là nhằm vào anh mà là nhằm vào Mi Mi và Thính Phong.
Bởi vì lúc anh ra cửa chiếc xe chỉ đi theo ở phía sau, cũng không có hành động gì đối với anh. Cho đến khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong định lên xe, chiếc xe phía sau mới đột nhiên vọt lên.
Hiện tại Hạ An Lan lo lắng chính là người mà anh đắc tội, thế nhưng kẻ thù lại mang tất cả chú ý đều đặt ở trên người mẹ con họ.
Nhưng nếu là như vậy, sau này anh nhất định phải để cho hai mẹ con họ luôn ở bên cạnh anh mới được. Nếu không, anh không dám đảm bảo an toàn của họ.
Bởi vì cũng không được nghỉ ngơi, trước mắt Nhạc Thính Phong mờ đi, cậu lấy dây an toàn cài vào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như thiếu gia bị ông hại chết, ông chờ tôi trở về sẽ nói với mẹ tôi, nếu như thật sự lấy ông thì không biết còn kết bạn với bao nhiêu nguy hiểm."
Hạ An Lan liếc về kính chiếu hậu một cái: "Đúng vậy, cho nên càng phải lấy chú. Bây giờ kẻ thù cũng đã nhắm vào hai người. Nếu như mẹ của con rời khỏi chú thì có lẽ những kẻ thù kia sẽ tìm tới cửa đấy. Cho nên, trước mắt mà nói hai người chỉ có thể ở cùng chú thì mới có thể bảo đảm an toàn!"
Nhạc Thính Phong đau răng: "Theo ý này của ông thì hai mẹ con tôi xem như là đã lên phải thuyền giặc thì muốn xuống cũng không được?"
Hạ An Lan gật đầu cười: "Ừ, cũng không sai, chính là ý này!"
"Chiếc xe kia đâu? Ông cũng mặc kệ? Lúc này bọn họ chưa có đâm vào tôi, lại quay lại tìm tôi thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, chiếc xe kia cũng sẽ bị cảnh sát giao thông giam giữ rất nhanh."
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: "Cái gì?"
"Lúc ra cửa chiếc xe kia vẫn đi theo, chú liền gọi điện thoại cho cục trưởng Lý, nói cho ông ta biển số xe, bây giờ cảnh sát giao thông hẳn là đã tìm được họ!"
Một lát sau Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Nghĩ cũng khá chu đáo!"
Hạ An Lan cười nói: "Đúng vậy, nếu không làm sao chú bảo vệ được con đây, con nói xem có đúng không?"
Nhạc Thính Phong bĩu môi, hừ một tiếng.
Cuối cùng cũng an toàn đến cổng trường học. Hạ An Lan dừng xe lại rồi nói với Nhạc Thính Phong: "Đi đi, học tập thật tốt."
Nhạc Thính Phong xuống xe, liếc mắt nhìn phái sau đuôi xe. Chà... chiếc xe này coi như là bỏ.
Đúng lúc cô giáo Ngô cũng đến, nhìn thấy xe bọn họ liền kinh ngạc nói: "Thế này là thế nào?"
Hạ An Lan xuống xe, nghiêm túc nói: "Ah, hôm nay lúc ra cửa dạy Thính Phong lái xe, nó không cẩn thận va vào tường."
Nhạc Thính Phong... Tôi... Méo đỡ được!