Lúc ấy trong lòng Nhạc Thính Phong chỉ có hai chữ —— khốn kiếp!
Lão cáo già không biết xấu hổ, nhưng mà ông đã mở mồm nói ra những lời này thì rốt cuộc trong miệng ông có một câu nào là thật sự hay không?
Một người có thể biến lời nói dối thành lời nói thật, khiến cho người ta tin mà không chút nghi ngờ. Đó cũng là một loại bản lĩnh.
Ở phương diện này thì Hạ An Lan chính là người có khả năng đặc biệt. Ngay cả dùng máy kiểm tra nói dối cũng không thể phát hiện ra… lợi hại đến mức kẻ thù cũng không thể cảnh giác.
Nhạc Thính Phong tức giận, hàm răng ngấu ghiến. Thế nhưng lúc này hết lần này tới lần khác cậu lại không thể nói gì, dù sao cảnh kinh tâm động phách vừa rồi vẫn là không nên để cho quá nhiều người biết thì tốt hơn.
Huống chi lúc này, nếu như cậu thật sự dám nói ra sự thật thì cô giáo chủ nhiệm Ngô cũng sẽ cho rằng cậu vì muốn trốn trách nhiệm nên đang cố tình nói dối.
Con yêu quái ngàn năm Hạ An Lan chính là có cái này khả năng, khiến người khác đối với những lời ông nói hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Quả nhiên cô giáo Ngô cực kỳ không đồng ý với hai người họ: "Thính Phong mới là đứa trẻ 12 tuổi, làm sao có thể bắt đầu học lái xe sớm như vậy? Cũng may thay lúc chạy xe đụng phải tường, vạn nhất mà đụng phải người thì làm sao? Vạn nhất xảy ra tai nạn xe cộ làm nó bị thưởng thì làm sao?"
Nhạc Thính Phong nắm chặt nắm đấm, không được, cậu phải nhẫn nại. Nếu như đánh tên khốn kiếp này ở trước mặt chủ nhiệm lớp, vậy thì lời nói của cậu càng không thuyết phục.
Hạ An Lan bày ra một bộ mặt kiểu cô nói gì cũng đúng, cô nói tất cả đều hợp lý, tôi sẽ nghiêm túc tiếp thu ý kiến. Vẻ mặt này khiến trong lòng cô giáo Ngô thư thái hơn một chút.
"Cô giáo Ngô nói rất đúng, chuyện này tôi sẽ kiểm điểm. Tôi không nên nuông chiều Thính Phong, lần sau gặp lại chuyện như vậy tôi nhất định sẽ cố gắng ngăn cản. Cô sẽ thấy, nhất định tôi sẽ không để những chuyện tương tự phát sinh lần nữa. Lại khiến cô phải bận tâm, thật sự xin lỗi!"
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, thật ra trong lòng cô giáo Ngô vẫn còn sợ hãi Hạ An Lan. Thế nhưng cũng không biết vì sao hôm nay gặp lại, rồi cùng anh nói chuyện, những cảm giác sợ hãi kia lại không còn. Sau đó nghĩ lại ngày hôm qua, cô giáo Ngô lại cảm thấy có thể là cô đã suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ Hạ An Lan cũng không có đáng sợ như vậy đâu?
Mấu chốt là, cô rất thích cùng Hạ An Lan nói chuyện phiếm. Cô nghiêm túc nói: "Tiên sinh Hạ, tôi biết trở thành người ba dượng là việc không dễ làm, thế nhưng ông đã là cha dượng Thính Phong rồi sẽ phải chịu trách nhiệm làm cha. Không thể chỉ vì muốn nhận được sự đồng ý của cháu mà nuông chiều một cách mê muội, như vậy sẽ không giúp cháu mà ngược lại sẽ làm hại cháu. Thính Phong là một đứa trẻ thông minh, chúng ta cần phải cùng làm việc với nhau để hướng dẫn cậu bé đi đúng đường, ông nói có đúng hay không?"
Hạ An Lan nghiêm túc gật đầu: "Cô giáo Ngô nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay thật sự tôi hết sức xin lỗi!"
Cô giáo Ngô thấy vẻ mặt Hạ An Lan đang áy náy tự trách mình, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.
Có lẽ việc làm ba dượng cũng cũng không dễ dàng, dù sao đứa con riêng này cũng lớn như vậy rồi, muốn ở chung được là một chuyện không đơn giản.
Cô giáo Ngô nói: "Thính Phong nhanh đi vào học trước đi."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Cô giáo Ngô, em về lớp trước."
Nói xong, cậu cũng không nhìn Hạ An Lan một cái xoay người rời đi.
Cô giáo Ngô lắc đầu, xem ra quả nhiên giống với suy nghĩ của cô, làm ba dượng thật khó!
Đợi Nhạc Thính Phong đi xa, cô giáo Ngô mới nói: "Hạ tiên sinh, tôi cũng biết ông khó xử, Thính Phong là cậu bé không dễ ở chung. Nhưng mà cháu cũng là đứa con không tệ, tin rằng thời gian dài Thính Phong có thể cảm nhận ông đối với cháu thật sự tốt!"
Hạ An Lan khiêu mi, đây là đang an ủi anh sao?
Chỉ là, dường như anh cũng không cần, anh và con riêng của vợ anh ở chung cực kỳ tốt!