Cục trưởng Lý nói cho anh biết: "Mỗi ngày đều ầm ĩ đòi gặp ngài, nói là sẽ đáp ứng với ngài bất cứ điều kiện gì, chỉ cần ngài có thể cho hắn ra ngoài là được. Cái tên Nhạc Bằng Trình này thật đúng là nhu nhược, một chút khí phách cũng không có."
Khóe môi của Hạ An Lan cong lên, cái loại người này, vậy mà cũng xứng lấy Tô Ngưng Mi.
Hạ An Lan bỗng nhiên rất hối hận, rõ ràng anh vẫn luôn biết sự tồn tại của Tô Ngưng Mi nhiều năm như vậy, vậy mà sao không nghĩ tới việc đi gặp cô.
Đối với bản thân mình anh quá tự tin, anh cho là mình có thể giải quyết hết tất cả, có thể khống chế tình cảm của mình, đối mặt với tất cả bằng lý trí, cho rằng, trên đời này không có cô gái nào có thể khiến anh động lòng.
Anh quá xem nhẹ hai chữ "ái tình" rồi. Anh cho rằng hai chữ này dường như chẳng có bất cứ quan hệ nào với anh.
Vì vậy mãi cho lúc anh gặp được Tô Ngưng Mi đã muộn nhiều năm như thế, để cho cô gặp phải tên cặn bã như Nhạc Bằng Trình, khiến cô phải trải qua quãng thời gian vất vả như vậy.
Hôm nay, Hạ An Lan nghĩ tới người mà mình thích, muốn nâng niu trong lòng bàn tay, che chở thật tốt, lại bị Nhạc Bằng Trình tùy tiện bắt nạt qua như vậy, trong lòng của anh liền dường như có lửa đốt, làm cho anh muốn đem cái tên Nhạc Bằng Trình kia giết chết.
Cục trưởng Lý hỏi Hạ An Lan: "Hôm nay Thị trưởng Hạ ngài có muốn đi gặp Nhạc Bằng Trình không?"
Hôm nay Hạ An Lan vốn đến để gặp Nhạc Bằng Trình, nhưng anh bỗng nhiên thay đổi chủ ý rồi.
"Không gặp, nếu như hắn ở chỗ này tốt như thế, vậy thì cứ thêm vài ngày nữa. Dù sao hắn cũng không vội, tôi lại càng không gấp..."
Cục trưởng Lý nghe ra được, Hạ An Lan là cố ý muốn làm cho Nhạc Bằng Trình chịu cực khổ, hắn hiển nhiên sẽ không nói thêm gì.
"Ngài nói cũng đúng, dù sao cái tên nhu nhược ấy cũng còn không gấp gáp, huống chi người có thân phận giống như ngài, gặp hắn chỉ thêm ảnh hưởng đến thân phận."
Hạ An Lan nói: "Cục trưởng Lý thật đúng là người biết nói chuyện."
"Đâu có đâu có, nhà của chúng tôi có đông anh chị em, tôi là người ăn nói kém nhất, không biết nói chuyện. Mẹ của tôi trước đây còn thường xuyên nói tôi, cho dù là qua nhiều năm như vậy tôi vẫn không biết nói chuyện như cũ. Những gì tôi vừa tói đều là sự thật."
Cục trưởng Lý quả là nhân tài nịnh nọt, nói chân thành được như vậy, cũng coi như là bản lĩnh của hắn.
Hạ An Lan mỉm cười, người ta đã nói như vậy anh tự nhiên sẽ đón nhận mới phải: "Tôi tin lời của cục trưởng Lý đều là thật. Đúng rồi, tôi nghĩ... chuyện này cũng không phải là việc lớn gì..."
Hạ An Lan còn chưa nói xong, cục trưởng Lý liền hiểu ý của anh, vội vàng nói: "Đây là chút chuyện nhỏ, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt, nhất định sẽ không để truyền ra ngoài."
"Cục trưởng Lý là người thật hiểu chuyện."
Cục trưởng Lý vội vàng nói: "Lời này của Thị trưởng Hạ, không phải tôi hiểu, mà là tôi biết rõ, nhưng lời ngài nói đều là đúng đắn."
Hạ An Lan mỉm cười: "Vậy tôi đi trước, nếu như người kia tỉnh rượu thì nói với tôi một tiếng."
"Vâng vâng, ngài đi thong thả, đi thong thả."
Chợt cục trưởng Lý nhớ tới một chuyện, nên gọi Hạ An Lan: "Thị trưởng Hạ xin ngài chờ một chút."
"Chuyện gì vậy?" Hạ An Lan dừng bước lại.
Cục trưởng Lý nói: "Là thế này Thị trưởng Hạ, ngài xem sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện này, thật sự khiến cho người ta phải sợ hãi. Tôi thân là trưởng cục cảnh sát Lạc Thành, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, phải bảo vệ mỗi người dân của chúng ta an toàn, để phòng ngừa tình huống tương tự phát sinh một lần nữa. Ngài xem, tôi có phải bố trí cảnh sát tuần tra các khu vực lân cận gần nhà ngài không?"
Hạ An Lan gật đầu: "Nói như vậy cũng đúng, hơn nữa cũng sẽ không hao phí nhiều cảnh lực, vậy thì nhờ cậy cục trưởng Lý rồi."