Lời của cục trưởng Lý, đúng là suy nghĩ trong lòng Hạ An Lan.
Vì vậy anh liền dứt khoát thuận theo, đồng ý nhận lời.
Anh không thể chỉ bảo đảm cho một mình mình ở Lạc Thành, còn muốn đem cả mẹ con bọn họ bảo vệ thật tốt.
Hôm nay kẻ cho người lái xe đụng vào người của anh, hiển nhiên là có chút năng lực, hơn nữa còn rõ ràng là có kẻ đồng lõa khác, đứng ở phía sau sai khiến.
Trước khi bắt được những người này, Hạ An Lan không muốn để cho bọn chúng xảy ra chuyện gì.
"Ngài nói thật là quá khách khí rồi, bảo vệ thân thể lẫn tài sản của mỗi người dân trong thành phố an toàn, đều là nghĩa vụ của cảnh sát chúng tôi, ngài yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp một ít cảnh sát tuần tra ở xung quanh Nhạc gia và đường đến trường của tiểu công tử, ngoài ra cũng sẽ phải hai người đến nằm vùng ở trong trường học.
Hạ An Lan gật đầu hài lòng, cục trưởng Lý này tuy nịnh bợ để trèo lên cao, nhưng mà vẫn thật sự có năng lực, ít nhất không giống như những người khác, mở miệng nói nhưng lại không có năng lực làm việc.
Không ai không muốn trèo cao, vì vậy Hạ An Lan sẽ không thấy chán ghét những người như vậy, từ trước đến nay anh coi trọng nhất chính là năng lực cá nhân.
"Cục trưởng Lý thật quá chu đáo, chuyện này liền nhờ cậy anh rồi."
"Nên làm mà, đây đều là việc tôi nên làm."
Hạ An Lan nhìn đồng hồ: "Vậy tôi đi trước, về sau có lẽ sẽ còn nhiều việc phải làm phiền cục trưởng Lý."
"Ngài cứ yên tâm không có gì phiền toái cả, chỉ cần ngài có gì cần dùng đến chỗ của chúng tôi, cứ việc đến phân phó."
"Được, vậy... về sau tôi sẽ không khách khí, hẹn gặp lại cục trưởng Lý."
"Hẹn gặp lại, ngài đi thong thả!"
Lúc tiễn Hạ An Lan, vẻ mặt cục trưởng Lý rất kích động.
Lúc cảnh sát cấp dưới không hiểu hỏi hắn: "Cục trưởng, ngài sao lại... nịnh nọt với Thị trưởng Hạ An Lan như vậy, anh ta rốt cuộc là người nào chứ, không phải chỉ là một thị trưởng thôi sao? Hay là còn có gì khác?"
Cục trưởng Lý đưa tay gõ trên đầu hắn một cái: "Cậu thì biết cái gì, người ta không chỉ là một thị trưởng nhỏ đâu, chừng hai năm nữa cậu sẽ hiểu.:
....
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Hạ An Lan gọi điện thoại cho thư ký của mình, đem chuyện sáng nay nói lại một lần.
Thư ký nghe xong mà muốn rớt tim: "Cái gì, thị trưởng, thật là quá nguy hiểm rồi. Bây giờ tôi liền dẫn người qua, không thể để một mình ngài tiếp tục lưu lại đó."
"Tạm thời không cần. Cậu điều tra cho tôi một chút, người sai khiến phía sau là ai." Trong lòng Hạ An Lan có hoài nghi mấy người, chỉ là bây giờ còn chưa có cách nào khẳng định."
Thư ký cảm thấy có chút khó khăn, cách xa ngàn dặm đó, điều tra như thế nào đây?
"Thị trưởng à, hay cứ để tôi qua một chuyến đi. Một mình ngài ở đó, tôi thật sự lo lắng."
Không ngờ Hạ An Lan thẳng thừng tức giận nói một câu: "Cậu tới làm cái gì? Muốn làm bóng đèn sao?"
Thư ký vội vàng lắc đầu: "A... tôi không phải là có ý này! Ngài xem ngài ở đó nguy hiểm như vậy, hơn nữa một mình ngài làm sao có thể bảo vệ phu nhân và tiểu công tử đây?"
Hắn không hiểu được thị trưởng muốn như thế nào đây, đến lúc này rồi vẫn còn có sức đi ghen tuông, suy nghĩ cái khác.
Cái quái gì chứ, thực sự cho rằng hắn nguyện ý muốn đi làm bóng đèn sao?
Tuy hắn thật sự rất muốn đi xem thử, hai vị này rốt cuộc sống chung với nhau thì như thế nào, muốn xem một chút cặp đôi này đã phát triển đến đâu rồi.
Khụ khụ, hắn không phải là thích nhiều chuyện, chỉ là lo lắng vì cuộc sống hạnh phúc của lãnh đạo.
Thư ký có chút hoài nghi: "Tôi thấy ngài vẫn nên mau chóng đưa phu nhân và tiểu công tử đến Hải Thành. Phải đặt hai người vào tầm nhìn của ngài mới tương đối ổn."
Thật muốn nhìn một chút một nhà ba người của thị trưởng mỗi ngày, nhất là vị tiểu công tử cực kỳ khó đối phó...