Đây có lẽ là lần đầu tiên Nhạc Thính Phong cảm thấy cảnh sát thật thân thiết, một tiếng chú cảnh sát kêu đặc biệt trong trẻo êm tai.
Nhìn thấy xe cảnh sát tuần tra, trong lòng Nhạc Thính Phong mới thật sự thở phào.
Trong lòng của cậu nghĩ vào thời khắc mấy chốt, vẫn là các chú cảnh sát đáng tin cậy. Người ba dượng, phì, lão hồ ly kia biết rõ ràng là buổi sáng có nguy hiểm như vậy, lại vẫn để cho cậu một mình tan học đi về nhà, không cho người đến bảo vệ. Hừ, ba dượng chính là ba dượng.
Tuy rằng ba ruột cũng là đồ khốn khiếp, nhưng cũng giống với ba dượng, Nhạc Thính Phong cảm thấy trên đời này có lẽ sẽ không thật sự có người ba tốt.
Cũng không đúng, ba dượng của Thanh Ti rất tốt, so với ba ruột của cô bé tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy người đàn ông kia cũng không phải người tốt gì, nhưng mà đối với Thanh Ti thật sự tốt! Cậu thực sự cảm thấy may mắn thay cho tiểu nha đầu Thanh Ti kia.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, ba dượng tốt đều là của người ta, dù sao ba dượng này của cậu, xấu đến tận bên trong.
Có điều cũng may mắn là Thanh Ti gặp được một người ba dượng tốt. Cô ấy là một bé gái, lại ngốc như thế, nếu thật sự giống như cậu, gặp phải lão hồ ly như Hạ An Lan, có lẽ đã khóc từ lúc tỉnh ngủ đến khi trời tối rồi.
Cậu là một người con trai, thật sự không sao cả, dù sao đối mặt với thế lực tà ác như Hạ An Lan này, cậu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Cảnh sát trên xe tuần tra nghiêm túc nhìn Nhạc Thính Phong vài giây, sau đó lập tức cho cậu lên xe: "Cháu lên xe trước đừng xuống, người xấu cứ giao cho chúng ta."
Nhạc Thính Phong sững sờ, vốn tưởng rằng những cảnh sát này nhất định sẽ hỏi trước vài câu, không nghĩ tới lại dứt khoát tin tưởng cậu, cậu nói: "Cảm ơn chú cảnh sát."
Hai người kia đuổi theo tới, nhìn thấy Nhạc Thính Phong lên xe cảnh sát, lập tức lo sợ.
Bọn hắn ở khoảng cách không xa nên có nghe loáng thoáng thấy Nhạc Thính Phong nói gì đó với cảnh sát. Hai người theo bản năng định chạy trốn, nhưng một người trong đó nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc ngốc kia không biết chúng ta là ai, nó chắc chắn nghĩ chúng ta là người Hạ An Lan phái tới. Cho dù là nó nói gì đó với cảnh sát, cảnh sát cũng chưa chắc tin tưởng. Chúng ta chỉ cần nói là Hạ An Lan phái chúng ta tới là được rồi."
Tên còn lại gật đầu: "Cũng đúng, lời của một thằng nhóc kiêu căng bốc đồng, cảnh sát chưa chắc sẽ tin là thật."
"Huống chi, nếu bây giờ chúng ta thật sự chạy, cảnh sát cảm thấy sẽ có chuyện mờ ám ở bên trong, cho rằng chúng ta chột dạ muốn chạy. Nếu chúng ta đi tới, dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt cảnh sát, bọn họ ngược lại sẽ hoài nghi lời thằng nhóc kia."
"Nói không sai, đi!"
Hai người quyết định mạo hiểm thử một lần, vì vậy vốn đang do dự liền lại đi tới.
Bốn người cảnh sát tiến lên, đem hai người kia ngăn lại: "Hai người các anh đang làm gì vậy? Tại sao phải đuổi theo đứa bé này?"
Hai người kia vốn đã nghĩ cho bản thân lý do thoái thác, liền nói: "Đồng chí cảnh sát, là như vậy, đây là tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, chúng tôi được phái tới bảo vệ cậu ấy, đón cậu ấy lúc tan học, thế nhưng tiểu thiếu gia và cha cậu ấy có chút mâu thuẫn, vì vậy có chút ngoan cố, không chịu theo chúng tôi trở về! Chúng tôi là lo lắng an toàn của cậu ấy, vì vậy mới đuổi theo."
Tên còn lại gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, đồng chí cảnh sát, sự tình chính là như vậy đó! Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi tính khí không tốt lắm, nói như thế nào với cậu ấy cũng không được. Ngài nói xem bên ngoài hiện giờ loạn như vậy, vạn nhất thật sự có sơ sót gì, chúng tôi làm sao có thể trở về nói rõ với cha cậu ấy đây?"