Quả nhiên, chiêu này thật sự vô cùng có tác dụng.
Cảnh sát đánh gục hai tên vệ sĩ giả mạo ngã xuống đất, gắt gao đè bọn hắn lại, xoay cánh tay của bọn hắn ra sau lưng, móc ra còng tay đặt trên cổ tay bọn hắn.
Hai người không cam lòng, miệng liên tục kêu gào oan uổng, đáng tiếc không có ai tin.
Hai cảnh sát kéo bọn chúng dậy, hướng về phía hai người cảnh sát còn lại nói: "Hai người đưa đứa nhỏ này về nhà đi, tôi dẫn người này đưa đến cục cảnh sát thẩm vấn."
"Rõ!"
Hai tên vệ sĩ giả mạo kêu gào: "Chúng tôi bị oan, chúng tôi không phải kẻ bắt cóc, các người rõ ràng đang lạm dụng chức quyền... Tiểu thiếu gia, cậu không thể như vậy, cho dù cậu làm khó dễ thị trưởng, cũng không thể vu oan hãm hại chúng tôi như vậy, chúng tôi chỉ là người dân bình thường. Cậu như vậy là phạm tội rồi, cậu đang hại người..."
Nhạc Thính Phong phất phất tay về phía bọn hắn: "Cải tạo thật tốt, làm người một lần nữa, hy vọng các người sẽ có một ngày còn có thể ra ngoài."
Cậu nhìn thấy tận mắt cảnh sát đem hai kẻ kia đưa lên một xe cảnh sát khác, trong lòng vốn có chút kinh động về chuyện bắt cóc, cứ như vậy được Nhạc Thính Phong dễ dàng hóa giải!
Nhạc Thính Phong vốn muốn tự mình đi, nhưng vừa rồi cậu chạy có chút mệt mỏi, không muốn đi bộ, lại lo lắng gặp nguy hiểm nữa, liền không cự tuyệt ý tốt của cảnh sát muốn đưa cậu về, cậu nói: "Cảm ơn chú cảnh sát."
Xe khởi hành, cảnh sát đối với Nhạc Thính Phong cười nói: "Cháu thật là cơ trí, vậy mà có thể nhìn ra sơ hở trên người bọn chúng."
Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Loại này chỉ là trò con nít, nếu cháu nhìn không ra, vậy thì cháu cũng quá ngu ngốc rồi! Bị bắt cũng đáng đời."
Cảnh sát gật đầu: "Ừ, cháu rất thông minh, nếu là trẻ con bình thường, có lẽ đã bị lừa bắt đi, hoặc là... cho dù có phát hiện, cũng không có cách nào kéo dài thời gian được như vậy."
Bình tĩnh tỉnh táo, thông minh nhạy cảm, năng lực mạnh phi thường có thể thấy rõ, một đứa trẻ 12 tuổi có thể làm được những thứ này, thật khiến cho người ta vừa cảm thấy sợ hãi lẫn thán phục.
Một đường nói chuyện với cảnh sát, nháy mắt đã tới cửa nhà.
"Đi xuống đi, nếu như lần sau trên đường về nhà lại gặp nguy hiểm gì, liền tìm đến cảnh sát giống như hôm nay vậy, trên con đường gần trường học của cháu cách vài phút sẽ có xe cảnh sát tuần tra." Cảnh sát dặn dò Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sững sờ, nhanh như vậy đã về đến nhà rồi, cậu nói: "Cảm ơn chú cảnh sát."
Ài, không đúng nha! Hình như có gì đó sai sai?
Sửng sốt hai giây Nhạc Thính Phong mới nghĩ ra, những cảnh sát này làm sao lại biết rõ nhà của cậu ở đâu? Vì sao lại biết địa chỉ nhà cậu rõ như thế? Hình như từ lúc bắt đầu cậu cũng chưa hề nói nhà cậu ở chỗ nào mà?
Vừa rồi ở trên xe bọn họ chỉ lo nói chuyện phiếm, cậu cũng không nói tên của mình, cùng không nói địa chỉ của gia đình.
Những cảnh sát này biết trước rồi sao?
Nhạc Thính Phong: "Tại sao các chú lại biết địa chỉ nhà cháu?"
Cảnh sát cũng sững sờ một chút, ai nha... hình như màn kịch đã bị bể rồi.
"Khụ khụ, chúng ta... cái này, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cháu có nói địa chỉ nhà của mình mà."
Nhặc Thính Phong dần đen mặt: "Cháu không có nói!"
Cảnh sát: "Cháu nhớ nhầm rồi, cháu nói..."
Nhạc Thính Phong khẽ hừ mũi: "Cháu không nói, cháu nhớ rất rõ, các chú nói thật đi, là chuyện gì đây? Vì sao biết rõ địa chỉ nhà cháu, có phải có người cố ý dặn dò các chú không?"
Cảnh sát vội vàng nói: "Cháu mau vào đi, trẻ con như cháu nghĩ nhiều như vậy làm gì! Chúng ta đi trước, cháu mau về ăn cơm đi."
Nhạc Thính Phong ngăn lại không cho bọn họ đi: "Có phải Hạ An Lan sắp xếp các người không?"
Cậu vốn cho là mình thông minh, thành công thoát khỏi tay bọn bắt cóc kia, nhưng nếu những thứ này đều là do Hạ An Lan sắp xếp, vậy cậu đắc chí cái rắm gì nữa!