Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

"Tiểu Nhạc thiếu gia, chúng tôi còn có nhiệm vụ tuần tra nữa. Cháu tranh thủ thời gian về nhà đi, về sau còn có chuyện gì, lại đến tìm chúng tôi." Cảnh sát cười ha hả nói.

Nhạc Thính Phong giơ tay: "Nói thật đi rồi hãy đi!"

Cậu càng nghĩ cang cảm thấy không đúng, lúc ở giao lộ cậu tiến đến tìm cảnh sát, chỉ nói một câu có người muốn bắt cóc mình, cảnh sát không nói hai lời liền cho cậu lên xe, rõ ràng là rất tin tưởng cậu, nhưng theo lẽ thường mà nói, chuyện lớn như bắt cóc, cảnh sát sao lại có thể tùy tiện tin một đứa bé?

Còn nữa, lúc hai tên bắt cóc đi tới, lời nói thật sự có độ tin cậy lớn đó, ít nhất người bên ngoài nghe thấy có thể tin tưởng được.

Nhưng từ đầu tới cuối, cảnh sát đều không lộ ra vẻ hoài nghi nào, vẫn luôn đứng ở trước xe, đem hai người kia ngăn cách ra với cậu, thử hỏi, cảnh sát dựa vào cái gì mà tin tưởng cậu như thế?

Vậy cũng chỉ còn có một khả năng, những cảnh sát này đã biết rõ ngay từ đầu, biết rõ cậu là ai, cũng biết hai người kia thật sự là muốn bắt cóc cậu!

Cảnh sát bị làm khó một hồi, lúc này mới đành nói: "Được rồi, chúng tôi nói cho cháu biết, chúng tôi... haiz, thực ra không có lừa gạt gì cháu cả, không phải là buổi sáng có phần tử ngoài vòng pháp luật muốn ám sát người sao? Cục cảnh sát chúng ta đúng lúc bắt được hai người kia, dựa thẩm vấn và phỏng đoán có lẽ đối phương chưa thực hiện được mục tiêu sẽ còn giở tiếp thủ đoạn khác. Thị trưởng Hạ quả thật có đến cục cảnh sát chào hỏi, bảo bọn chú lúc tuần tra chú ý một chút. Kỳ thực... cho dù là ông ấy không nói chúng tôi cũng sẽ chú ý, dù sao bảo vệ từng công dân và tài sản được an toàn là nghĩa vụ của cảnh sát, không thể đổ trách nhiệm đó cho ai được. Hơn nữa chúng tôi đang tuần tra ở đó, cũng không quá chú ý, chính là vừa khéo đi qua. Nếu không phải cháu thông minh lanh lợi, kéo dài thời gian đến lúc gặp được chúng tôi, chúng tôi có lẽ cũng không bắt được hai kẻ bắt cóc kia!"


Nhạc Thính Phong nhíu mày, nghe mấy lời này có vẻ đúng là như thế, nhưng mà, cậu vẫn cảm thấy không đúng lắm!

"Thật sự là như vậy?"

"Đương nhiên là vậy rồi, chúng tôi nhìn qua ảnh của cháu rồi, biết rõ cháu là tiểu thiếu gia của Nhạc gia, cũng biết Nhạc gia ở đâu, vì vậy liền trực tiếp đưa cháu về, vậy chúng tôi đã có thể đi được chưa?"

Nhạc Thính Phong hỏi: "Vậy vì sao lúc đầu các chú không nói?"

Trong lòng cảnh sát cảm khái, trời ạ, cái đứa nhóc này sao mà khó đối phó như vậy, đầu óc thông minh như vậy làm gì chứ? Những đứa trẻ khác đến cửa nhà chắc chắn sẽ vào nhà ngay, làm gì có ai lại giống như đứa nhóc này còn hỏi lung tung này kia?

"Cái này... đúng vậy nhỉ, vì sao lúc đầu chúng tôi không nói nhỉ?"


Ngay tại lúc cảnh sát không biết nên nói gì, sau lưng Nhạc Thính Phong liền vang lên một giọng nói: "Thính Phong về đến cửa nhà rồi sao còn chưa vào?"

Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng của Hạ An Lan, hừ một tiếng, quay người lại nhìn, Hạ An Lan đang đi tới.

Mấy cảnh sát lập tức thở phào, hướng về phía Hạ An Lan: "Thị trưởng Hạ, chúng tôi còn có nhiệm vụ, xin đi trước!"

Sau đó lên xe rất nhanh, vội vàng rời khỏi.

Nhạc Thính Phong nghiến răng, trừng mắt nhìn Hạ An Lan: "Cảnh sát là do ông bố trí?"

Hạ An Lan chìa tay ra rất vô tội nói: "Chú làm sao có năng lực lớn như vậy mà bố trí cảnh sát ở Lạc thành chứ. Chú chỉ đi đến chỗ bọn họ nói rõ về tình huống nguy hiểm này, nếu như có thể được thì xin bọn họ chú ý chuyện này một chút, đây là nơi cảnh sát phải có trách nhiệm."

Nhạc Thính Phong bĩu môi, tôi tin ông mới là lạ.

Hạ An Lan ôm lấy bả vai cậu: "Trên đường có chuyện gì vậy? Vẫn ổn đó chứ?"

Nhạc Thính Phong đẩy tay của anh ra: "Nói thừa, ông thử nói xem?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận