Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhưng thật không ngờ, hóa ra trong lòng mẹ cậu, nguyện vọng quan trọng như thế, cũng có thể so sánh với việc cậu được nhận giấy khen, có thể thấy, việc học của cậu, đối với mẹ cậu mà nói quan trọng đến chừng nào.

Nhạc Thính Phong đột nhiên rất tự trách, thời gian qua rốt cuộc cậu tức giận gì chứ?

Cậu cố ý không đi học, khi thi cố ý thi không đạt chuẩn, nhưng vốn chẳng đổi lại sự sợ hãi của bao nhiêu người, ngược lại khiến mẹ âu cả ngày đến đêm đều bị thầy giáo phê bình, bị phụ huynh của các bạn học khác chê cười.

Cậu luôn nói cậu muốn làm một nam tử hán, bảo vệ mẹ cậu thật tốt, nhưng thực tế là, lại khiến mẹ cậu đau lòng rất nhiều.

Trước đây cậu vẫn cứ mãi dương dương tự đắc, cho rằng, bản thân rất thông minh, thật ra, cậu đã vô cùng ngu xuẩn.

Nhạc Thính Phong rất hối hận, cậu trước đây đúng là ngu xuẩn đến không tin được.

Nhạc Thính Phong nghiêm túc nhìn Tô Ngưng Mi, rất trịnh trọng nói: “Mẹ, chẳng bao lâu nữa, sẽ có ngày đó thôi.”

Lúc đó mắt Tô Ngưng Mi đã đỏ lên, đây là lần đầu tiên con trai cô hứa với cô về việc học hành, cũng là lần mà cậu nghiêm túc nhất.


Cô ra sức gật đầu: “Con trai, mẹ tin con. Con trai mẹ thông minh như vậy, nhất định có thể! Mẹ sẽ đợi ngày đó đến.”

Hạ An Lan vuốt vuốt tóc của Nhạc Thính Phong: “Đúng rồi, trước đây anh đã nói với em, đầu óc của Thính Phong nhà chúng ta cực kỳ thông minh, chỉ cần việc nó muốn làm, nhất định sẽ thành sự thật. Nói không chừng lần thi kế, nguyện vọng của em sẽ có thể thành thật rồi.”

Nhạc Thính Phong cắn răng, đã nói rồi, đừng vuốt tóc của cậu, thật muốn chặt mấy ngón tay của lão!

Tô Ngưng Mi nhìn con trai, khuôn mặt tràn đầy tín nhiệm: “Con trai, cố lên!”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong cong lên một chút, tùy tiện ứng phó một tiếng: “Ừm, cố lên.”

Hạ An Lan giữ chặt vai của Nhạc Thính Phong: “Được rồi, đi ra ngoài cho tiêu bớt thức ăn. Mi Mi, em cũng đi dạo chút đi, ngủ sớm quá, anh sợ sẽ bị tức bụng.”

Tô Ngưng Mi gật đầu, nắm lấy một cánh tay còn lại mà Hạ An Lan đưa ra, cùng anh bước ra phòng khách.

Một nhà ba người, đi dạo quanh vườn của Nhạc gia khoảng 20 phút, cuối cùng vào lúc Nhạc Thính Phong sắp không chịu nổi nữa, Hạ An Lan nói: “Thời gian cũng tương đối rồi, Mi Mi, em vào nghỉ ngơi trước đi, anh đưa Nhạc Thính Phong đi học.”


Tô Ngưng Mi gật đầu, cô nói với Nhạc Thính Phong: “Vậy em đi vào trước đây, Thính Phong cố lên, mẹ tin tưởng con.”

Nhạc Thính Phong gật đầu qua loa: “Biết rồi.”

Hai người nhìn thấy Tô Ngưng Mi rời đi, cô vừa đi khỏi, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Nhạc Thính Phong liếc qua Hạ An Lan một cái, hừ lạnh một cái rồi xoay người bước đi.

Hạ An Lan không nhanh không chậm bước theo sau cậu, hai người một trước một sau bước vào phòng riêng của Nhạc Thính Phong.

Sau khi vào, Nhạc Thính Phong trực tiếp quăng quyển sách tiếng Anh ra. Quyển sách dày cộp rơi xuống bàn phát ra một tiếng rầm, rất vang dội.

Hạ An Lan ngồi xuống, mở quyển sách ra, đã qua hơn nửa học kỳ rồi, sách tiếng Anh vẫn mới tinh như ban đầu, thậm chí trên bìa sách cả tên cũng chẳng viết lên, bên trong cũng vậy, cả một chữ ghi chú cũng chẳng có.

Có thể thấy, nửa học kỳ này đối với Nhạc Thính Phong mà nói, chẳng học hành gì cả, thậm chí cậu vốn không bỏ ra một phần mười sức lực để nghiêm túc học!

Nhạc Thính Phong vốn tưởng rằng, Hạ An Lan sẽ nhanh chóng bắt đầu dạy bổ túc cho cậu.

Nhưng thật không ngờ, đã qua mười phút, nửa tiếng cũng sắp trôi qua rồi, Hạ An Lan vẫn không có ý sẽ làm gì, anh rất điềm tĩnh lật quyển sách tiếng Anh đó, giống như đang xem một quyển tiểu thuyết rất thú vị, vốn chẳng thèm để ý đến cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận