Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Hạ An Lan không thèm nhìn xem bây giờ Nhạc Thính Phong có biểu cảm thế nào, xoay người bước đi.

Cửa phòng đóng lại, Nhạc Thính Phong vẫn đang kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn lại.

Những lời hôm nay Hạ An Lan nói với cậu, sắc bén nói trúng vào tim đen, giống như trực tiếp tát mấy bạt tai vào mặt của cậu vậy, đánh đến mức cậu hồ đồ. Đặc biệt là câu cuối của anh, giống như giữa trưa hè dội một thùng nước đá vào đầu cậu vậy, khiến cậu chấn động không biết nên nói thế nào.

Lúc Hạ An Lan đối mặt với cậu, luôn biểu hiện tính tình rất tốt, không có chút dáng vẻ trưởng bối nào, rất nỗ lực muốn tiếp cận cậu một chút, tăng thêm trao đổi, dù cho tính khí của cậu rất kém, còn nói chuyện rất khó nghe, Hạ An Lan cũng không nổi giận, biểu cảm trên mặt luôn kèm theo nụ cười.

Hôm nay, là lần Hạ An Lan đối xử nghiêm túc với cậu nhất, cũng là lần đầu tiên, những lời nói ra, cũng vô cùng sắc bén, mỗi một chữ đều như đang đâm vào tim cậu.


Bây giờ Nhạc Thính Phong mới biết, hóa ra, Hạ An Lan không phải không nổi nóng, chỉ là cậu vẫn chưa chạm đến giới hạn của anh thôi.

Hôm nay Hạ An Lan đột nhiên nổi giận như vậy, nguyên nhân… chắc là vì thái độ của cậu đối với mẹ cậu không được tốt, chọc anh không vui.

Hạ An Lan nói những lời này, Nhạc Thính Phong vừa mới nghe tự nhiên sẽ rất tức giận, nhưng sau khi anh rời đi, trái lại cậu đã bình tĩnh hơn một chút.

Tại sao cậu phải nổi giận, có lý do gì để giận chứ, người ta là một người ngoài cũng biết suy nghĩ cho mẹ cậu, cậu thân là con trai, còn có tư cách gì để giận chứ?

Lời của Hạ An Lan khiến Nhạc Thính Phong đột nhiên suy xét về bản thân. Năm nay cậu 12 tuổi, kể từ lúc hiểu chuyện, tất cả mọi người khi nhắc đến cậu đều nói, cậu là một tiểu tử thối, là một tiểu ma vương, nếu khen cậu thì nhiều nhất cũng là nói dáng vẻ của cậu nhìn cũng được, không ai nói cậu hiểu chuyện, không ai nói cậu học hành giỏi cả.

Cậu ở trường học, dường như là tấm gương phản diện bậc nhất để dạy dỗ của tất cả thầy cô và phụ huynh.

Những việc này trước đây Nhạc Thính Phong đều chưa từng bận tâm đến, nhưng, bây giờ nghĩ lại, trước đây cậu đúng là rất ngốc, Hạ An Lan nói đúng, cậu là một kẻ rất ngốc.


Một người, nỗ lực học tập, để bản thân trưởng thành, trở nên lớn mạnh, rốt cuộc là vì lý do gì?

Không ngoài hai nguyên nhân, hoặc là vì chính mình, hoặc là vì người khác!

Nhưng hai nguyên nhân này bất luận là vì cái gì, đều phải biến bản thân trở thành người càng lớn mạnh càng ưu tú mới được.

Từ khi còn rất nhỏ, Nhạc Thính Phong đã biết gia đình này của mình rất đặc biệt, không hoàn chỉnh. Từ bé cậu đã muốn nỗ lực, để cái nhà này bình thường một chút, ít nhất, để mẹ cậu đỡ phải chịu những lời bàn tán của người ngoài, để mẹ cậu có thể sống hạnh phúc.

Cậu cho rằng tự mình dùng cách mà chính mình lựa chọn, chính là một kiểu lớn mạnh, nhưng… bây giờ nghĩ lại mới biết, cậu đã chọn sai cách, đi sai đường rồi!


Cậu không những không khiến cho những lời bàn tán thị phi của người khác ít đi, ngược lại chúng càng nhiều hơn trước, trước đây, người ta chỉ nói chồng của cô thế này thế nọ, nhưng bây giờ người ta nói, Tô Ngưng Mi số mệnh đúng là không tốt, gặp phải một người chồng như thế, kết quả con trai cũng là một đứa không ra gì, cả đời này của cô chắc đã bị hủy hết rồi, nửa đời trước bị chồng ruồng bỏ, nửa đời sau còn phải lo lắng cho đứa bại gia chi tử.

Nhạc Thính Phong hối hận bản thân đến tận bây giờ mới nhận ra cái sai của mình, hôm nay Hạ An Lan giáo huấn rất đúng!

Trước đây cậu luôn lấy cái cớ muốn bảo vệ mẹ cậu để tự mình phóng túng, thật ra, chẳng qua là trong lòng cậu không bằng lòng đối diện với những người và những việc đáng ghét đó thôi.

Nhạc Thính Phong đứng dậy, đi đến trước kệ sách ngồi xuống, nhặt quyển sách mà Hạ An Lan vứt lên, lấy hộp văn phòng phẩm ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận