Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Lúc trước khi anh học lên trung học cũng cảm thấy bạn học của mình cực kỳ ngây thơ, nhưng anh biết ngụy trang nên mới nhận được sự chào đón của mọi người, không ai nói anh không tốt, nhưng anh chỉ cảm thấy sống như vậy cũng rất mệt, anh không muốn Thính Phong cũng mệt mỏi như thế.

Lúc còn trẻ, ai mà không thể tùy hứng một đôi lần chứ?

Cô Ngô hơi kinh ngạc khi nghe Hạ An Lan nói thế, “Cái này…”

Hạ An Lan tiếp tục nói: “Tôi biết, cô Ngô cũng vì muốn tốt cho Thính Phong, nhưng chúng ta phải đi từng bước một, Thính Phong đã đang thay đổi rồi, không phải sao?”

Người ta đã nói tới mức này rồi, cô Ngô cũng không biết nói gì khác, chỉ đành gật đầu: “Đúng, đúng… Là tôi quá sốt ruột thôi.”

“Cô Ngô đừng tự trách mình nữa. Tôi biết cô cũng chỉ muốn Thính Phong tốt hơn thôi mà.”

Cô Ngô và Hạ An Lan hàn huyên thêm vài câu rồi Hạ An Lan mới rời đi.

Anh vừa đi, các thầy cô khác trong phòng lập tức thảo luận ầm ĩ.


“Không ngờ ba dượng của Nhạc Thính Phong lại tốt với trò ấy như thế! Lại suy nghĩ cho trò ấy như thế!”

“Quan trọng là… Người đẹp trai như thế cô đã từng gặp chưa, thấy không, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông mặc vest lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên ti vi nữa.”

Cô Ngô vừa nghe thấy thế thì không nhịn được lắc đầu, nói một câu: “Có đẹp trai thì cũng là chồng của người khác.”



Cô Ngô là giáo viên môn Ngữ văn, mấy ngày này lên lớp đều luôn gọi Nhạc Thính Phong trả lời câu hỏi, còn bảo cậu học thuộc một bài văn thuộc thể loại mới nữa.

Nhạc Thính Phong nghe xong liền xụ mặt, đọc thuộc không sai một chữ nào, cô Ngô gật đầu cực kỳ hài lòng, còn khen Nhạc Thính Phong trước mặt toàn thể lớp.

Nhưng Nhạc Thính Phong nghe thấy được tuyên dương thì cực kỳ chán ghét. Cậu không thích cảm giác này tí nào, ngây thơ tới cực điểm, trước kia, chính vì ghét cái kiểu này nên cậu mới cố ý học hành kém cỏi.


Cô Ngô nói xong, thấy còn vài phút thì hết giờ liền gọi Nhạc Thính Phong ra ngoài.

“Thính Phong, cô tin em, với sự cố gắng học tập hiện nay của em, em nhất định sẽ trở thành học sinh có thành tích học tập vĩ đại nhất. Hôm nay ba em tới đây, đã nói với cô tình hình của em ở nhà, cô rất vui khi thấy được thay đổi của em. Ba em cũng rất quan tâm em, anh ấy tin tưởng em như thế, còn hơn cô rất nhiều, em phải cố lên, cô rất xem trọng em.”

Cô Ngô cảm thấy cậu học sinh cá biệt đã cải tà quy chính này cần phải có thêm thật nhiều cổ vũ, để cho nó có thể nhìn thấy hy vọng của chính mình.

Cho nên, cô Ngô mời Nhạc Thính Phong tới quán canh gà.

Nhưng cô ta lại không biết, Nhạc Thính Phong vừa nghe vừa khinh bỉ trong lòng, xì, cậu vốn là người vĩ đại sẵn rồi.

Cô Ngô ăn hết canh gà, nói với Nhạc Thính Phong: “Về lớp đi, tiết sau là tiết Toán, thầy Trương chuẩn bị có bài kiểm tra, về chuẩn bị một chút.”

Nhạc Thính Phong cố nhẫn nhịn ý tưởng muốn chửi thề, nói: “Cảm ơn cô Ngô, em sẽ cố gắng.”

Xoay người đi về phòng học, vừa ngồi xuống, người ngồi đằng sau đã hỏi với lên: “Nhạc Thính Phong, cô chủ nhiệm nói gì với cậu thế?”

Đối với các bạn học khác, được cô giáo gọi ra ngoài nói chuyện riêng là một loại vinh dự đáng để khoe khoang, đương nhiên là ngoại trừ bị dạy dỗ, hơn nữa, đây thường là ưu đãi độc quyền của các học sinh giỏi.

Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn bọn chúng, vài khuôn mặt non nớt, nhưng cậu lại thấy được trong mắt chúng sự ghen tị rất rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận