Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Cô Ngô đột nhiên tức giận, cả lớp yên lặng như tờ, không ai dám nói gì.

Học sinh trong lớp có biểu tình rất khác nhau, kẻ chột dạ, người sợ hãi.

Cô Ngô đảo qua một đám người, cô đã dạy đám học sinh này rất lâu rồi, đối với tính cách của bọn nó, cô đều rất hiểu biết.

Cô nhìn qua một đám học sinh đang cúi gằm mặt không dám nhìn mình, “Không dám nhận cũng chẳng sao, các em là học trò của tôi, chữ các em thế nào tôi đều nhận ra hết, liếc mắt cũng có thể nhận ra. Trước khi tôi gọi tên các em, tốt nhất nên tự mình đứng lên, còn để tôi phải điểm danh rồi, lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu. Lúc đó toàn bộ về gọi người nhà tới đây, sau đó ở nhà suy nghĩ cho thật kỹ, bao giờ nghĩ kỹ rồi thì hãy tới lớp.”

Cô Ngô nói xong, cả lớp vẫn im phăng phắc, nhưng không khí rõ ràng có biến hóa.

Đám học sinh trong lòng có quỷ đều vụng trộm nhìn nhau, xem có ai dám đứng ra không.

Loại chuyện này, nếu không có người đầu tiên đứng ra thì sẽ chẳng có ai dám lên tiếp theo.

Cô Ngô cực kỳ tức giận, đi tới trước bàn của Nhạc Thính Phong, cầm sách của cậu lên, nhìn qua những trang sách bị viết bừa lên đó, vừa nhìn tới chữ trên đó thì càng giận dữ hơn.


“Không nói chứ gì, vậy tôi sẽ điểm danh.”

Cô Ngô nhìn lướt qua cả đám rồi mở miệng gọi tên một người. “Lí…”

Cô vừa mới nói tới họ liền đã có người lên tiếng: “Báo cáo…”

Một thằng nhóc vừa gầy vừa cao ngồi gần cuối lớp, lưng hơi còng lập tức đứng lên, mặt dỗ, ánh mắt đảo như rang lạc, lắp bắp nói: “Cô… Cô… em… Em có… có tham dự, thực xin lỗi, em… Nhạc Thính Phong, thật sự xin lỗi cậu, thực ra tôi rất tin tưởng cậu. Tôi tin cậu có thể thi được thành tích tốt như thế. Tôi không muốn làm, nhưng mà…”

Nam sinh này tên là Dương Bằng, là người cao nhất lớp, cũng có thể nói là nam sinh lớn tuổi nhất trong lớp. Nó cao hơn các học sinh khác rất nhiều, luôn bị những học sinh khác nhìn bằng ánh mắt quái dị, còn ở sau lưng nó chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa thành tích học tập của nó cũng không tốt, là người hướng nội, hơi tự ti.

Ở trong lớp, bình thường nó cũng chẳng có bạn bè gì, là người rất mong có bạn bè. Hôm nay, nam sinh ngồi sau Nhạc Thính Phong đột nhiên tìm nó, bắt nó phải viết lên sách giáo khoa của Nhạc Thính Phong, nói với nó rằng nếu nó đồng ý làm thì sau này sẽ cho nó chơi cùng.

Cho nên, Dương Bằng liền đồng ý, nhưng bản thân nó cũng không tình nguyện lắm.


Cô Ngô biết tính của Dương Bằng, có điểm tiếc khi rèn sắt không thành thép, thằng bé ngốc này lại bị lôi ra làm vật hy sinh, “Em ra ngoài trước, phạt đứng… Tôi sẽ nói chuyện với em sau.”

Dương Bằng cúi đầu đi ra, cả người tràn đầy vẻ mất mát, lúc đi ngang qua bên người Nhạc Thính Phong, nó ngừng lại một chút, do dự nói: “Thực xin lỗi…”

Câu xin lỗi này của nó rất chân thành, Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu cũng sẽ không so đo với loại nam sinh như nó.

Cô Ngô tiếp tục nói: “Tiếp theo, còn có ai… không muốn tôi tự gọi tên ra không?”

Có một người thừa nhận, tình hình sau đó sẽ dễ dàng hơn.

Một đám người tham dự chậm rãi đứng lên.

“Cô… có, có em…”

“Cô, em… em, chuyện này, em… em cũng tham dự, cũng… có liên quan.”

“Cô, còn có em… em, em… tham gia.”

Những người tham dự chuyện này, trừ cán sự học tập và nam sinh bị Nhạc Thính Phong vẽ rùa, tất cả đều đã đứng lên nhận tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận