Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Một khi Hạ An Lan đã muốn nói lời ác độc thì chắc chắn anh sẽ không chút lưu tình, huống hồ, đối với loại người thế này, anh tự cảm thấy mình hoàn toàn không cần phải để lại cái gọi là “khẩu đức”

Chuyện hôm nay anh đã hiểu rõ, thêm nữa, chính anh cũng cảm thấy hôm nay Nhạc Thính Phong đã làm vô cùng tốt, ít nhất, thằng bé cũng không ra tay đánh người khác, nhưng mà, không đánh người không đồng nghĩa với việc nhẫn nhịn, nén giận, một trận tức này nhất định phải nhả ra mới được.

Phụ huynh của hai đứa nhóc này muốn làm gì đây, không lẽ bọn họ đang nghi ngờ con trai anh sao?

Nếu bản thân Hạ An Lan gặp phải chuyện này, anh cũng không chắc mình có thể làm tốt hơn Nhạc Thính Phong hay không, khi nghe Cô Ngô kể lại sự tình câu chuyện hôm nay, lửa giận trong lòng anh bừng lên, không gì có thể áp chế nổi nữa


Anh quả thật không muốn Nhạc Thính Phong đánh nhau, cũng không muốn thằng bé gây chuyện nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với việc để nó bị người ta bắt nạt.

Hôm qua thì nghi ngờ nó chép bài, nếu chỉ dừng lại ở việc mấy đứa trẻ đấu võ mồm với nhau thì cũng không nói làm gì, nhưng hôm nay lại chuyển sang gây sự đánh nhau với con trai anh ư, hừ hừ... Điểm của thằng bé làm sao? Nó xứng đáng với điểm như vậy, nó không đánh lại đã là tốt lắm rồi đó.

Nếu không phải mình tốt xấu gì cũng là một người lớn thì Hạ An Lan đã muốn tự mình động thủ cho mấy đứa nhóc kia một trận.

Tiểu tử thối này, cha mẹ nhóc không dạy được nhóc thì để ta dạy nhóc.

Con trai của anh là người để bọn họ có thể tuỳ tiện bắt nạt thế sao?

Mẹ của cô bé cán sự học tập không ngừng thở dốc. Cả nhà cô ta chỉ có một đứa con gái này, vợ chồng cô ta đem tất cả hy vọng đặt lên người con bé. Thường ngày bọn họ yêu cầu rất cao ở phương diện học tập của con bé, nhưng cũng may là con bé này coi như không hề thua bạn kém bè, trong mọi kỳ thi đều luôn duy trì thứ hạng không tồi, nhất là ở thành tích môn Toán học, có lẽ nó không phải đứa giỏi nhất trong 5 cấp nhưng trong ban lúc nào cũng đứng hạng nhất.

Ở trước mặt bạn bè hay họ hàng thân thích, thành tích học tập của con gái luôn là thứ khiến bọn họ nở mày nở mặt, người ngoài cũng không ngừng khen ngợi, nói rằng con gái họ vừa học giỏi lại vừa ngoan ngoãn thế nào.


Vậy mà hôm nay, con bé lại bị người ta mắng nhiếc, thậm chí còn nói rằng một thằng nhóc cặn bã, kém cỏi lại có trí thông minh ăn đứt con gái cô ta, điều này làm sao cô ta có thể chấp nhận được chứ?

“Anh... Anh sỉ nhục người khác như vậy à? Anh là đàn ông mà cũng có thể nói ra những lời này mất thể diện như thế này à?”

Hạ An Lan châm chọc: “Mất mặt sao? Tôi nói cái gì sai, cái gì bẽ mặt vậy? Tôi đâu có nói sai điều gì, hai người các người lúc nào cũng nói như con cái mình vô tội, bị oan uổng. Vậy được rồi, chuyện này để cảnh sát đến điều tra đi. Tôi không tin là cảnh sát sẽ không tra rõ ràng được một chuyện cỏn con như thế này.”

Cô Ngô nghe vậy thì luống cuống, cô biết rõ quan hệ của Hạ An Lan với cục cảnh sát, nếu cảnh sát tham dự vào chuyện này thì.... phải ngăn cản lại mới được.

Cô vội nói: “Hạ tiên sinh... Gọi cảnh sát tới như thế không phải là hơi quá sao... Chuyện kia, vốn chỉ là chuyện trong trường học thôi, chúng ta chỉ cần bọn trẻ nhận lỗi là được mà.”


Nếu gọi cảnh sát đến thì... quá là làm to chuyện rồi.

Hạ An Lan nghe thế liền lập tức từ chối: “Không thể như thế được, hôm qua bọn họ vu oan giá hoạ cho con trai tôi. Hôm nay lại muốn tới đánh người. Thêm vài hôm nữa, có khi còn giết chết con trai tôi cũng nên. Hai người bọn họ vẫn còn hoài nghi trí tuệ của con trai tôi nữa chứ. Con trai tôi xuất sắc như vậy, tôi đây càng phải đứng ra vì nó, đó mới là chuyện một người cha nên làm.”

Khoé miệng Cô Ngô run rẩy, con trai anh cũng vẽ lung tung lên mặt con nhà người ta rồi, anh còn muốn thế nào nữa?

Hạ An Lan vỗ vỗ bả vai Nhạc Thính Phong, nghiêm túc nói: “Con trai, để con phải chịu oan ức rồi. Con yên tâm, cục tức này, cha nhất định sẽ giúp con hả giận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận