Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

“Chuyện này có lẽ là không thể.” Hạ An Lan cười nói ra sự thật không thể thay đổi.

Nhạc Thính Phong trợn tròn mắt, quay người đi.

Cậu bé biết không có khả năng không chọn lớp nào, chung quy vẫn phải vào một lớp. Nhưng nhìn thấy sắc mặt biến đổi trong nháy mắt của các giáo viên kia, cậu bé thực sự rất ghét.

Những giáo viên này người nào người nấy chỉ quay ngoắt thái độ 180 độ với Nhạc Thính Phong sau khi nhìn thấy thành tích của cậu bé. Có khác gì những kẻ ghét nghèo yêu giàu, mắt chó nhìn người thấp đâu?

Mặc dù cậu bé cũng hiểu, giáo viên thích học sinh học giỏi là điều rất bình thường nhưng trong lòng cậu bé ít nhiều vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hạ An Lan biết trong lòng Nhạc Thính Phong đang nghĩa gì. Đừng nói là cậu bé, đến người làm cha như anh nhìn thấy sự thay đổi trong nháy mắt của những người kia thì lòng cũng cảm thấy khó chịu. Lẽ nào trong mắt những giáo viên kia thành tích học tập mới thực sự là tiêu chuẩn đánh giá tất cả.

Ngoài thành tích ra, những các khác lẽ nào đều không quan trọng?

Hạ An Lan nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, các thầy cô giáo, chúng tôi về trước. Hôm nay Thính Phong làm ba bài kiểm tra liên tục, suy nghĩ quá nhiều nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Về chuyện Thính Phong chọn học lớp nào, sau khi về nhà tôi và vợ tôi sẽ thảo luận rồi trả lời các vị sau.”

Hiệu trưởng gật đầu lia lịa: “Được. Được. Chuyện này là đương nhiên rồi. Nhất định phải tôn trọng ý kiến cả đứa trẻ và phụ huynh học sinh.”


Hạ An Lan mỉm cười, không nói gì thêm với hiệu trưởng nữa.

Anh nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy thất vọng của cô giáo Ngô, cười nói: “Tạm biệt cô giáo Ngô.”

Hạ An Lan có ấn tượng khá tốt về cô giáo Ngô, ít nhất vị giáo viên này khác với các giáo viên khác. Trong mắt cô giáo Ngô thành tích của học sinh dĩ nhiên quan trọng nhưng đạo đức cũng rất quan trọng, giống như ngày đó Nhạc Thính Phong kiểm tra được 100 điểm, khi các học sinh đều không tin thì cô giáo Ngô lại lựa chọn tin tưởng.

Cô là một giáo viên chủ nhiệm khá có trách nhiệm.

Cô giáo Ngô gật đầu: “Tạm biệt, để Thính Phong nghỉ ngơi cho tốt. Còn về chuyện chọn học lớp nào nên suy nghĩ cẩn trọng một chút.”

“Được. Tôi sẽ nói với thằng bé.”



Lúc Hạ An Lan bước ra khỏi hội trường thì phía sau vẫn còn tiếp tục tranh cãi.

Rốt cuộc Nhạc Thính Phong vào học lớp nào, cuối cũng sẽ trở thành học sinh của ai, đây chính là điều mà các giáo viên này quan tâm nhất và muốn biết biết.


Bọn họ người nào người nấy đều hy vọng Nhạc Thính Phong có thể vào học lớp mình, làm rạng danh lớp họ, nhưng không có ai thực sự quan tâm đến trong lòng Nhạc Thính Phong nghĩ như thế nào.

Điều bọn họ quan tâm chỉ là thành tích, còn về thành tích này là do ai đem lại, bọn họ không hề hỏi han đến.

Từ trong hội trường đi ra, Nhạc Thính Phong thở phào nhẹ nhõm.

Học giỏi rồi, nhưng tâm trạng lại không tốt lên bao nhiêu.

Nhạc Thính Phong từ phía sau đuổi kịp Hạ An Lan: “Đi thôi. Về nhà.”

Vốn dĩ Nhạc Thính Phong rất muốn bỏ đi nhưng đột nhiên cậu bé dừng lại, sắc mặt lúc đó có chút khó coi: “Cháu cảm thây bây giờ không nhất thiết phải về nhà.”

Hạ An Lan ngẩn người, đây là ý gì. Anh nhìn theo tầm mắt của Nhạc Thính Phong phát hiện trên hành lang cách đó không xa có một cây cột. Cây cột này không giống với những cây cột bình thường khác.

“Cái này, có vẻ bây giờ chúng ta cũng không cần thiết phải về nhà.”

Bởi vì cho dù về nhà thì ở nhà cũng không có ai.

Hạ An Lan mỉm cười: “Con nói xem… kia là ai?”

Nhạc Thính Phong xụ mặt nói: “Đó là... một cái lá cây mọc chân là sẽ chạy trốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận