Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Tin Nhạc Thính Phong trong một buổi sáng vượt qua 3 bài thi đã trở thành tin hot trong trường, không ai không biết, không ai không hiểu.

Mặc dù vẫn có vài kẻ không tin, nhưng mà phần đông vẫn lựa chọn tin tưởng. Sau khi ba người nhà Nhạc Thính Phong rời đi, còn có vài nữ sinh ôm mặt nói: “Tớ mặc kệ thành tích của Nhạc Thính Phong là thật hay là giả, nhưng mà cậu ấy... thật sự đẹp trai quá đi...”

“Đúng vây, đúng vậy, hôm nay tớ cũng cảm thấy cậu ấy... vô cùng vô cùng đẹp trai.”

“Nhiều giáo viên như vậy, có cả giáo viên lớp 8 lẫn lớp 9, tất cả bọn họ điên hay sao mà lại cùng nhau công nhận Nhạc Thính Phong. Tớ nghĩ rằng... cậu ấy làm thật đó...”

“Tớ cũng nghĩ là thật đó. Thật không ngờ, Nhạc Thính Phong vậy mà lại là thiên tài cỡ đó,... Tớ vốn cũng chẳng tin, nhưng bây giờ cả giáo viên lớp 9 cũng đòi đến cướp người. Đúng là trước đây chúng ta đã quá coi thường người ta rồi...”

Nữ sinh bị Tô Ngưng Mi mắng kia tức giận đến đỏ cả mặt


“Các cậu chỉ nhìn bề ngoài thôi, rõ ràng là nhà cậu ta mua chuộc giáo viên lấy được đáp án. Nếu không, sao Nhạc Thính Phong có thể thi được thành tích như thế chứ...”

“Cậu có tận mắt thấy không?”

“Tớ...”

“Cậu không thấy tận mắt, cậu dựa vào đâu mà nói người ta mua đáp án chứ? Chưa kể, cho dù cậu ta có thực sự mua đáp án đi chăng nữa, nhà họ có tiền, muốn chi tiền, giáo viên muốn đưa. Huống chi... Nếu mỗi lần tới kỳ thi, nhà tớ đều mua đáp án cho tớ thì tớ cao hứng còn không kịp ấy chứ.”

“Tớ cũng thế, nếu có thể không cần phải học mà thi cử vẫn có kết quả cao như vậy thì ngay cả khi ngủ tớ cũng mỉm cười ấy chứ.”

Trong trường học, ngoài việc tranh chấp giữa các giáo viên, còn dần dần chia thành hai phe học sinh. Cả sân trường đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy tên Nhạc Thính Phong,

Tới nhà hàng ăn cơm xong, về đến nhà, vừa bước vào cửa, Tô Ngưng Mi liền nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, con mau gọi điện cho Thanh Ti, con bé vẫn chờ con đấy.”

Nhạc Thính Phong nhớ tới cuộc điện thoại của Thanh Ti hai ngày trước, do dự một chút: “Con lên gác gọi điện cho em ấy.”

Không ngờ, Hạ An Lan đột nhiên mở miệng: “Đi lên gác cái gì chứ, ở dưới này gọi luôn đi. Cũng lâu rồi chú không nói chuyện với Thanh Ti.”

Biểu cảm của hai mẹ con lúc ấy liền thay đổi

Thế này...


Tô Ngưng Mi sờ sờ mũi, nàng đang muốn cho Thanh Ti và Thính Phong tiến triển tình cảm mà, tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai đứa nhỏ vô tư, thật sự là đẹp mà.

Nhưng mà... Ý tưởng này tuyệt đối không được để cho Hạ An Lan biết, bằng không chuyện nàng đã cẩn thận sắp đặt sẽ chẳng thể thành thật.

Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn con trai, vẻ tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng: “Vậy... Thính Phong, con ở dưới này gọi điện cho Thanh Ti là được...”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co rút một chút. Hạ An Lan này đúng cáo già, nhất định là chú ta đã nghi ngờ cái gì rồi. Ai da... Xem ra việc muốn cùng tiểu nha đầu kia nói đôi câu lãng mạn là không được rồi.

Còn nhỏ có đôi khi thật khó chịu, chuyện nhỏ như vậy cũng không tự mình quyết được.

“Được...Vậy đi...”

Nhạc Thính Phong bỏ lại cặp sách, cầm lấy điện thoại bấm số gọi.


Rất nhanh đã có người nhấc máy, đúng là Thanh Ti tiếp máy. Nhạc Thính Phong chưa cất tiếng, đã nghe thấy tiếng Thanh Ti đầy vui vẻ: “Anh Thính Phong, nhanh như thế mà anh đã thi đỗ rồi ư?”

Nhạc Thính Phong vừa nghe được âm thanh kia, biểu tình trên gương mặt bất giác trở nên nhu hòa đi nhiều.

“Uhm…”

Thanh Ti vui vẻ reo lên: “Oa, anh Thính Phong thật lợi hại, nhanh như vậy mà đã thi xong rồi.”

Nhạc Thính Phong hỏi cô bé: “Em... không nghi ngờ chút nào sao, nhỡ anh không thi qua thì sao?”

Thanh Ti lắc đầu: “Vì sao em phải nghi ngờ chứ, anh Thính Phong của em là lợi hại nhất. Anh giỏi như thế cơ mà, chút thời gian thế là đủ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận