Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Đóng cửa lại, Nhạc Thính Phong tùy ý vứt cặp sách xuống, cũng chẳng quan tâm có rơi xuống đất không, cởi giày, nhảy lên giường, cả người ngã xuống đệm, xoay người thở dài một hơi.

Rốt cuộc cũng thi xong rồi, lại giải quyết xong cả chuyện của Thanh Ti. Cậu bây giờ không có áp lực gì, cảm giác như thân mình như đột nhiên nhẹ bẫng.

Nhìn lên trần nhà, Nhạc Thính Phong bỗng nở nụ cười. Tiểu nha đầu kia nói quà tặng sẽ rất nhanh được chuyển tới, cũng chẳng biết cô bé tặng cậu cái gì đây.

Đột nhiên cậu cảm thấy có chút mong chờ nho nhỏ.

Hôm nay không khí trong nhà không tốt lắm. Kể từ sau khi biết chuyện của Thanh Ti cảm xúc của Hạ An Lan vẫn không dịu lại được.

Nhạc Thính Phong còn lén nói với Tô Ngưng Mi, nói anh thần hồn nát thần tính. Kỳ thật cũng không phải chuyện gì đặc biệt lớn, giải quyết chút là xong rồi, còn để bụng nghĩ ngợi nọ kia làm gì. Thanh Ti mới lớp mấy chứ, chờ cho con bé lên sơ trung còn là chuyện mấy năm nữa.

Hiện tại có nghĩ cũng vô dụng mà!

Cơm chiều, Hạ An Lan không ăn được mấy miếng.


Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong ngồi cạnh nhìn sang, cũng chẳng nói được câu nào.

Buổi tối hôm nay không cần phụ đạo Nhạc Thính Phong. Hạ An Lan rốt cuộc cũng được ngủ sớm một hôm.

Nhưng anh vẫn chẳng yên ổn đi ngủ mà khoanh tay ngồi ở đầu giường, sắc mặt không hờn không giận. Nghĩ chuyện gì đó đến nỗi có chút xuất thần.

Lúc Tô Ngưng Mi bước vào phòng tắm anh đang trong tư thế này. Khi cô tắm rửa xong đi ra, anh vẫn nguyên tư thế đó.

Tô Ngưng Mi ngồi ở bàn trang điểm, quẹt quẹt vài cái, sau khi chăm sóc da cơ bản, trở lại nằm xuống giường.

Cô hỏi Hạ An Lan: “Vẫn nghĩ chuyện của Thanh Ti sao? Đừng nghĩ nữa, sự tình kiểu này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

Hạ An Lan lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Tô Ngưng Mi thở dài: “Anh nghĩ đến chuyện sau này Thanh Ti có thể bị nhiều đứa như vậy quấy rầy, anh càng lo lắng. Em nói xem không lẽ không có giải pháp nào sao?”


Cả ngày nay, Hạ An Lan đều bị chuyện này quấy nhiễu.

Tô Ngưng Mi ngáp một cái: “Có thể có giải pháp nào dễ xử lý chứ. Hồi em học sơ trung, trung học rồi đại học cũng đều như vậy. Loại sự tình này có chút giống như đề phòng người mà chẳng thể đề phòng mãi. Anh ngăn được một cũng chẳng ngăn được hai, không có biện pháp nào đâu.”

Hạ An Lan nhíu mày: “Em cũng như vậy sao?”

Tô Ngưng Mi tỉnh táo lại một chút, nhìn lại Hạ An Lan đang lãnh khí đầy mặt, nhanh chóng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ... Ai da, em lớn lên cũng đâu phải loại nữ sinh đặc biệt xấu. Có mấy nam sinh thích cũng là bình thường thôi. Giống như anh đó, anh dám nói hồi anh học sơ trung, trung học, đại học còn không phải là được toàn bộ nữ sinh thích sao. Anh cứ đem tình huống của anh năm đó đối chiếu với tương lai của Thanh Ti, nói chung là cũng như thế đó.”

Hạ An Lan ngẫm lại chính mình năm đó, sắc mặt lại càng khó coi: “Chẳng lẽ không thể đề phòng trước hay sao?”

Tô Ngưng Mi bỗng nhiên có ý tưởng gian ác, nàng trở mình một cái dựa lưng vào Hạ An Lan.

“Cũng không phải là không có biện pháp nào, duy chỉ có một cái vất vả một lần mà nhàn hạ lâu dài, là trừ phi bên cạnh con bé có một người một mực bên người nó nhìn chằm chằm, chỉ cần nhìn thấy ai tới gần là sẽ đem họ giải quyết sạch sẽ. Bằng không, căn bản là chẳng có biện pháp. Chẳng lẽ anh định để cho Thanh Ti không tới trường nữa, suốt ngày nhốt trong nhà. Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

Trong đầu Hạ An Lan hiện lên một ý niệm: “Có người canh giữ bên cạnh Thanh Ti sao?”

Sau một lúc, Tô Ngưng Mi đã chìm vào giấc ngủ, Hạ An Lan đột nhiên ôm lấy nàng, dùng sức hôn lên môi nàng một cái: “Em nói đúng, chỉ cần có người thủ hộ bên cạnh Thanh Ti, không cho đám xú tiểu tử tới gần là tốt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận