Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhạc Thính Phong xoay người, xem thường hỏi lại mẹ mình: “Nếu chú ta dám thì sao. Ông chồng sau của mẹ cũng không phải thiện nam tín nữ gì đâu.”

Đâu chỉ không phải là thiện nam, chú ta còn là một con cáo già âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt nữa kìa.

Tô Ngưng Mi sửng sốt một chút: “Cái này... này... Không liên quan, nếu chú ấy dám chia rẽ hai đứa, mẹ sẽ náo loạn chochú ấy xem. Mẹ sẽ nháo đến mức để chú ấy không còn thời gian để quản con nữa. Sao, con cho rằng mẹ con không đạt được trình độ đó sao?”

Nhạc Thính Phong không nhịn được mà nở nụ cười, chuyện này đúng là miếng ăn dâng đến tận miệng, còn gì mà không sợ chứ. Đột nhiên cậu lại cảm thấy có chút đồng cảm với Hạ An Lan.

Cậu khoát tay: “Con sẽ cân nhắc thật kỹ, mẹ cứ đi xuống trước đi.”


Tô Ngưng Mi chuẩn bị rời khỏi nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Vừa rồi trong tay con là cái gì vậy?”

“Không có gì đâu. Mẹ, con phải đi tắm, mẹ xuống trước đi.”

“Tắm rửa á? Giờ này sao? Con tắm cái gì, rửa cái gì chứ, con đâu phải người mèo chứ.”

“Mẹ, mẹ có thể đi xuống không, cho con chút thời gian yên tĩnh suy nghĩ một mình đi.”

“Được rồi được rồi, cho con yên tĩnh, 20 phút thôi đó, không hơn, nghĩ xong thì lập tức xuống dưới, nghe chưa?” Nói rồi Tô Ngưng Mi đóng cửa lại, đi xuống.

Nhạc Thính Phong thở ra một hơi, vội vàng giấu bình kẹo thật kỹ, nếu như để mẹ già của cậu nhìn thấy, làm sao cậu có thể giữ thứ này được chứ!

Dưới lầu, Hạ An Lan thấy Tô Ngưng Mi xuống dưới liền hỏi “Sao rồi? Em đàm phán với Thính Phong ổn thoả chứ?”

Tô Ngưng Mi nở nụ cười vô cùng dịu dàng: “Yên tâm đi, vừa rồi em đã nói chuyện với thằng bé rồi, nhất định sẽ không thành vấn đề, để cho thằng nhóc thời gian để ngẫm nghĩ cho tốt, một lát nữa nó sẽ xuống dưới thôi.”


Vẻ mặt Hạ An Lan lo lắng: “Em xác định... Sẽ không có vấn đề gì chứ? Chuyện này... Anh cũng không muốn ép buộc Thính Phong. Nếu thằng bé...”

Tô Ngưng Mi lập tức cắt lời anh: “Không sao, không sao, không có việc gì đâu, không có cái gì ép buộc hay không ép buộc ở đây đâu. Em cảm thấy người được lợi lớn nhất trong chuyện này là Thính Phong. Hơn nữa, em cảm thấy những lý do anh đưa ra rất đúng, đặc biệt là chất lượng giáo dục ở thủ đô tốt hơn ở Lạc Thành rất nhiều. Những trường đại học tốt nhất cả nước đều tập trung ở thủ đô. Nếu có thể, em hy vọng rằng trong tương lai, con trai em có thể thi đỗ đại học.”

Tô Ngưng Mi ngượng ngùng: “Trước kia, Thính Phong học hành rất kém, chuyện học lên cao tiếp thế nào và vân vân em chưa từng nghĩ tới. Nhưng giờ thành tích học tập của thằng bé đã tiến triển rất nhiều, hơn nữa còn tốt như vậy. Như lúc nãy anh cũng nói đó, ý tưởng này vừa hiện lên trong đầu em cái là từ từ thoát ra luôn.”

Tô Ngưng Mi lo lắng rằng biểu hiện của mình quá mức nhiệt tình sẽ khiến Hạ An Lan nghi ngờ, cho nên nàng trực tiếp dùng điều này làm cớ cho mình luôn.

Dù sao đi chăng nữa, người làm mẹ luôn muốn được nở mày nở mặt. Ai mà không hy vọng rằng tương lai con trai mình có thể đỗ một trường đại học danh tiếng chứ?

Lý do này, quả thực là không chê vào đâu được mà!


Quả nhiên, Hạ An Lan vô cùng tin tưởng, bởi vì Tô Ngưng Mi thật sự vô cùng quan tâm đến thành tích học tập của Nhạc Thính Phong, cô ấy vô cùng hy vọng thằng bé có thể đỗ vào một trường thật tốt.

“Chỉ cần em không trách anh sao lại quyết định như vậy là tốt rồi. Hiện giờ điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là sau này khi Thính Phong đến thủ đô, thằng bé sẽ cảm thấy...”

Tô Ngưng Mi nói nốt những lời mà Hạ An Lan còn ngập ngừng: “Cảm thấy nó là đứa ăn nhờ ở đậu, phải không?”

Hạ An Lan gật đầu, vừa nãy khi một mình ở dưới lầu, anh đã suy nghĩ về vấn đề này, với đứa trẻ ở tuổi Nhạc Thính Phong, đúng độ tuổi của một thằng nhóc choai choai nhưng tính tình lại trưởng thành từ sớm, đột nhiên phải chuyển đến sống trong một căn nhà không quen biết, quả thực sẽ dễ khiến cậu bé cảm thấy xa lạ, không thoải mái.

Tô Ngưng Mi khoát tay, vẻ mặt không chút lo lắng: “Không sao, sẽ không có chuyện đó đâu, em cam đoan với anh, con trai em, em hiểu, chỉ cần nó đồng ý thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Huống hồ... Có người giúp em quản thằng bé, em cảm thấy vô cùng thoải mái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận