Nhạc Thính Phong bất giác cảm thấy hơi ngứa, hai tay đã hơi run lên, cậu nói: "Đừng sờ lung tung.”
Đôi tay của Thanh Ti lập tức bất động, khuôn mặt của cô bé ghé sát sau lưng cậu, hỏi: "Anh Thính Phong, sau này, anh sẽ chở em đi học mãi như thế này phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Ừm, anh sẽ chở em!”
Dạo quanh công viên một vòng, chuẩn bị về nhà.
Thanh Ti hỏi cậu: "Anh Thính Phong, anh có mệt không?”
Nhạc Thính Phong: "Không mệt.”
"Vậy nếu anh mệt, anh nói với em, em sẽ xuống đi bộ.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong hơi cong lên, nha đầu ngốc này còn biết sợ cậu mệt, "Em rất nhẹ, không mệt.”
Trong lòng cậu nghĩ, cô nhóc Thanh Ti này tuy có lúc hơi ồn ào một chút, nhưng, lại khác với sự ồn ào của những người khác, không khiến cậu bực mình, không khiến cậu chán ghét.
Đặc biệt là, nếu so với cô bé, những cô bạn học trước kia của cậu, ai ai cũng khiến cậu cảm thấy chán ghét cả.
Càng tiếp xúc nhiều với Thanh Ti, Nhạc Thính Phong càng cảm thấy cô bé đáng yêu hơn những cô gái khác nhiều. Chí ít, trong mắt cậu tiểu nha đầu này thật khiến người khác yêu thương, khiến mọi người đều yêu thích.
Buổi chiều mùa thu, gió thổi nhè nhẹ, người đi đường khá ít, cô bé và cậu bé cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, chầm chậm đi qua con đường trồng đầy ngô đồng. Thỉnh thoảng có một vài người qua đường, nhìn thấy, trong lòng đều thốt lên một câu cảm khái, hai đứa bé thật xinh đẹp.
Sắp về đến cửa nhà, đột nhiên Thanh Ti nói một câu: "Anh Thính Phong, eo của anh nhỏ thật đó.”
Nói xong, cô bé dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để đo thử một chút, nhất thời tinh nghịch cù cù quanh eo của Thính Phong mấy cái.
Sau đó, chiếc xe lập tức run lên bần bật, Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy eo rất ngứa, cả người đều run lên, cậu vội vã hét lên nói: "Thanh Ti, đừng sờ lung tung, đừng lung lay... ”
Mắt Thanh Ti sáng lên như phát hiện đại lục mới, cô bé vui vẻ nói: "Anh Thính Phong, hóa ra anh sợ ngứa à... ”
Nói xong, cô bé lại cù thêm mấy cái.
Bên eo đúng là rất nhột, Nhạc Thính Phong không khống chế nổi muốn cười, tay cầm lái, cứ run lên, thấy sắp không khống chế được cân bằng của xe, cậu hoảng hốt nói: "Thanh Ti buông ra, buông ra, xe sắp ngã rồi... ”
Thanh Ti vội buông tay, Nhạc Thính Phong vội phanh xe lại, một chân chống xuống đất, vậy mới khống chế được khiến xe không bị ngã.
Cậu xoay đầu tức giận nhìn Thanh Ti: "Lúc nãy em làm thế rất nguy hiểm có biết không?”
Thanh Ti vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong tức giận, vội vã nhảy xuống, giương mắt nhìn cậu, "Lần sau em nhất định sẽ không như thế nữa. Anh Thính Phong, anh đừng tức giận mà.”
Nhạc Thính Phong vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, dù cho rất tức giận, cũng không nổi nóng được nữa. Cậu vuốt ve mái tóc của cô bé: "Sau này anh chở em đi học, đi qua nhiều nơi có rất nhiều xe. Nếu em làm vậy, nguy hiểm biết chừng nào em có biết không?”
"Dạ, em biết rồi.” Thanh Ti giơ cánh tay nhỏ lên, rất nghiêm túc nói: "Anh Thính Phong, em sai rồi, em đảm bảo, sẽ không như thế nữa, thật đó... Anh bỏ qua cho em lần này có được không. Vừa rồi em chỉ là… chỉ là em hiếu kỳ thôi... ”
Nhạc Thính Phong thở dài: "Được rồi, cũng không phải anh giận, chỉ là, sau này… không được như thế nữa.”
Thanh Ti ra sức gật đầu: "Vâng.”
"Ngồi lên nào, về nhà thôi.”
Nhạc Thính Phong giúp Thanh Ti ngồi lên ghế sau xong, tiếp tục chạy về nhà.
Qua một lúc, Thanh Ti không nhịn được hỏi: "Anh Thính Phong, anh thật sự rất sợ nhột à.”
Chàng trai ở tuổi này, đâu ai muốn bị người khác nói sợ gì đó chứ, cậu càng cứng đầu nói: "Không có, là do em cù anh nhột quá thôi.”
Thanh Ti kéo âm cuối thật dài: "Ờ vâng... ”